Nguồn dầu mỏ của nước Somalia đã khai thác xong, tiểu đội trục vớt đặc biệt tiếp tục tiến hành vớt thùng lưu trữ.
Đội thám hiểm tiên phong đi dạo trong nước Somali trong nửa năm nay và đã tìm ra tất cả các tọa độ của thùng lưu trữ, loại trừ những hộp không thể trục vớt được thì bọn họ chỉ còn khoảng mười mấy chỗ.
Mặc dù tọa độ của chúng cách nhau khá xa nhưng nếu không xảy ra gì bất ngờ thì chỉ cần đi hai chuyến nữa là xong.
Còn việc chia đôi vật tư trục vớt được thì phải chờ Tham mưu Tư quay về mới xác định được.
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm được gọi vào phòng làm việc trước ngày khởi hành một ngày.
Cuộc điều tra về vụ ngộ độc xảy ra tại bệnh viện trong thời kỳ nạn bướm đêm đã chấm dứt.
Có một thì có hai, quân hàm của con gái và con rể không thấp, danh tiếng của hai người cũng đang rất tốt, quân hàm của cả hai không phải thăng cấp từng bước một mà dựa vào bàn tay vàng.
Bản lĩnh này của bọn họ là thật nhưng tốc độ thăng tiến quá nhanh nên nền tảng không vững chắc mới đột nhiên bị người khác ghen tị rồi tính kế.
Ông hy vọng hai người chú ý đến sự an toàn của mình hơn: “Ở cao thì phải chịu lạnh, sau này sức cản sẽ càng lúc càng lớn hơn, dù xảy ra chuyện gì đi nữa, ba vẫn hy vọng các con đưa ra quyết định trước rồi mới hành động.”
Cố Đình Lâm rất ngưỡng mộ tính cách trầm tĩnh của Hoắc Dực Thâm nhưng ông lại lo lắng vì tính nóng nảy và dễ bốc đồng của con gái mình.
Muốn làm việc lớn còn phải rèn luyện.
Ai có thể hiểu con gái hơn ba chứ, nếu cô gặp được loại người có lòng dạ nham hiểm như sư trưởng Tiêu sớm mấy năm thì chắc Khương Ninh sẽ dùng dao giết chết ông ta mà không nói thêm gì.
Nhưng tính cách của cô đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều theo tuổi tác, kinh nghiệm và những thay đổi về tâm lý.
Khương Ninh đối với sư trưởng Tiêu chỉ là một vật cản trên con đường trở thành thần của ông ta mà thôi.
Nếu ông ta không có binh quyền thì cũng chẳng là thá cái gì nữa, giết rất dễ dàng.
Đánh rắn phải đánh dập đầu, Khương Ninh ghi tên ông ta vào sổ tay của mình.
Cô không lo lắng cho bản thân nhưng lại sợ ông ta sẽ để ý đến Đậu Đậu.
Cố Đình Lâm nhận ra nỗi băn khoăn của cô thì nói: "Đừng lo, có ba ở nhà, các con ra biển chú ý an toàn của mình là được."
Về đến nhà, Hoắc Dực Thâm dặn dò em gái vài lời.
Ngày hôm sau, Đậu Đậu chở hai người đến bến tàu, hai vợ chồng chó sói hừ hừ nhìn hai người rời khỏi.
Khương Ninh ngồi ở trên ca nô nhìn bóng người đứng bên bến tàu, trong lòng thầm nghĩ chuyến đi này sẽ tốn rất nhiều thời gian nên khi cô trở về chắc chắn Bạch Tuyết đã sinh xong lần ba rồi.
Khi chia tay, hai vợ chồng chó sói rên rỉ liên tục, chúng nó dùng hết sức để níu kéo không cho cô đi.
Nếu không phải vì một tương lai tốt đẹp hơn thì Khương Ninh thực sự cũng không muốn đi xa, để Đậu Đậu gánh vác gánh nặng một mình còn Cola thì đang già đi từng ngày.
Hoắc Dực Thâm hiểu rõ nỗi buồn của cô, anh ôm vai cô nhẹ nhàng an ủi: “Sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Hu hu, hai người lại bắt đầu ngược đãi chó độc thân rồi!
Trong lòng Hoàng Mậu và những người khác cảm thấy rất đau khổ, sau khi đến tàu ngầm, bọn họ hét lên: "Chị Ninh, có ba chân còn thiếu một chân nữa, chị có chơi không?"
Khương Ninh lập tức quên luôn chồng mình: "Có!"
Hoắc Dực Thâm bị bỏ rơi: "..."
Mục tiêu của chuyến đi này nằm rải rác, có năm tọa độ của thùng lưu trữ ở trên biển và tọa độ còn lại ở đại lục mới.
Vùng đất mới rất rộng lớn mà nhân lực và trang thiết bị của tàu ngầm đều không đủ nên bọn họ không tùy tiện vào bờ.
Nói cách khác, tiểu đội trục vớt đặc biệt cần phải tự mình điều tra.
Đã nhiều lần đi biển nên kỹ năng của các thành viên trên tàu ngầm đều rất cao, bọn họ đã thách thức bão biển nhiều lần bằng kinh nghiệm phong phú của mình.
Khương Ninh được mọi người tạo điều kiện hết sức, việc của cô chỉ là đánh bài hoặc đi ngủ, đợi đến lúc tới tọa độ của thùng lưu trữ thì các thành viên trong đội đã kiểm tra nguy hiểm xong mới mời cô ra ngoài: "Chị Ninh, đến giờ biểu diễn rồi."
Sau khi được đội tiên phong thăm dò xong thì năm thùng lưu trữ đã được trục vớt một cách dễ dàng và đưa lên tàu.
Nhưng đi đường tốn rất nhiều thời gian, chắc phải mất gần cả tháng rưỡi.
Sau đó mọi người đi đến vùng đất mới, đây là trạm dừng chân cuối cùng của chuyến đi này.
Mong mọi việc suôn sẻ để mọi người có thể lên đường quay về sớm.