Sau khi mặc cả, ba cân cá đổi một cân thức ăn cho chó.
Ba Chung thầm mắng đồng nghiệp mưu mô, đau lòng nói: “Ông Cao này, trước đây ông không phải là loại người như vậy, lương tâm bị bịt kín rồi.”
Ông Cao cũng khó chịu trong lòng, giọng nói nghẹn ngào: “Ôi, đều là do thiên tai gây ra thôi.”
Ba cân cá sống đổi lấy một cân thức ăn cho chó, nghe có vẻ lỗ nặng, nhưng thực tế lại không như vậy.
Thức ăn cho chó chống đói, hơn nữa bịt kín có thể bảo quản được, nhưng cá nếu hai ngày không xử lý thì sẽ có mùi hôi.
Trương Siêu lấy từ trong túi ra nửa bao thức ăn cho chó: “Bọn tớ đã thử rồi, cảm thấy mùi vị cũng được.”
Khương Ninh không ăn, để Cola đến ăn thử.
Cola thầm ghét bỏ trong lòng, nhưng thấy con sen đích thân đút cho nó nên ăn rất ngon lành.
Bao thức ăn cho chó bịt rất kín, có lẽ cho rất nhiều chất bảo quản, thời hạn sử dụng vậy mà lên đến ba năm.
Mẹ Chung nghe thấy có đồ ăn cho chó, cũng rất phấn khích.
Nếu thật sự lấy cá đổi, đủ để người nhà ăn được một thời gian dài.
Tất cả mọi người đều muốn có, Khương Ninh cũng như vậy, đặc biệt là khi nghe thấy có thực phẩm đóng hộp đông khô cho chó mèo.
Nhà cô có chó con, đáng có được thứ tốt nhất.
Vì thế tất cả đều đồng ý, lấy cá sống đổi thức ăn cho chó.
Đồng nghiệp cũ thăm dò quá sâu, biết được trong tay mỗi người đều có lượng hàng lớn, cuối cùng quyết định đổi 1500kg cá sống lấy 500kg thức ăn cho chó.
Cứ như vậy, số cá còn thừa cũng không nhiều nữa.
Nhưng trong hồ chứa nước vẫn còn rất nhiều, tha hồ vớt!
Vì thế, cô lập tức sắp xếp lại dụng cụ trong nhà, cất bếp gas đi.
Mọi người cùng nhau ăn cá chiên giòn, sau đó chia nhau phần còn thừa.
Khương Ninh gọi Hoắc Dực Thâm và Trương Siêu đi đến bên cạnh nói: “Nhà họ Chung cống hiến rất nhiều sức lực, đống hàng này nên phân chia như thế nào?”
Nhà họ Chung không phải là thành viên của tầng 18, tuy nói ba Chung, mẹ Chung đều là người lao động bình thường, nhưng máy đánh cá là Chung Bình làm ra, không có anh ấy thì cũng không bắt được nhiều cá như vậy.
Trương Siêu suy nghĩ một lát: “Hay là, cho anh ấy một phần rưỡi? Một phần cho anh ấy, nửa phần cho ba mẹ anh ấy.”
Keo kiệt quá cũng không tốt, nhưng cho nhiều quá cũng không được.
Khương Ninh không phản đối: “Vậy cho một phần rưỡi đi.”
Cô không có thói quen nô dịch người khác, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.
Biết được có thể được chia đến một phần rưỡi, ba người nhà họ Chung đang thấp thỏm lập tức vui mừng hớn hở, bọn họ nghĩ rằng có thể lấy được một phần là quá tốt rồi.
Trao đổi 1500kg, có lẽ cũng không thừa ra bao nhiêu, nên cứ mang về hết.
Trong bóng tối, thuyền tấn công kéo chiếc thuyền cao su đi về phía trước trong cơn lũ.
Hai bên hẹn nhau giao dịch ở trên mặt nước khu ngoại thành hẻo lánh.
Tuy là đồng nghiệp cũ, nhưng vẫn phải có sự đề phòng, Khương Ninh dặn mọi người mặc áo phao, giấu vũ khí ở trên người.
Dần dần đi đến gần địa điểm giao dịch, Cola sủa lên một tiếng cảnh giác.
Khương Ninh lấy ra một chiếc đèn pin có ánh sáng mạnh, quả nhiên phát hiện ở chỗ không xa có thuyền tấn công và thuyền cao su.
Giao dịch có quy định, phía ông Cao không thể quá sáu người, một chiếc thuyền tấn công, ba chiếc thuyền cao su, một khi số lượng vượt quá thì sẽ bị coi như vi phạm, giao dịch tự động bị huỷ bỏ.
Khương Ninh nhẩm đếm, số lượng không sai, hai người đàn ông trung niên, bốn thanh niên, trong tay cầm gậy sắt, mỗi người đều rất cảnh giác.
Đèn quét qua mặt nước ở xung quanh cũng không phát hiện điều gì đáng nghi.
1500kg cá rất dễ thấy, nhưng thức ăn cho chó chỉ có 500kg, hơn nữa thứ này còn khá nặng, cũng không quá nổi bật.
Ba con nhà họ Chung chèo thuyền cao su đến gần, sau khi chắc chắn đều là thức ăn cho chó liền ra hiệu cho nhóm Hoắc Dực Thâm đi đến.
Kiểm tra khối lượng, trao đổi vật tư.
Cá sống có hơn 1600kg, nhưng ông Cao chỉ mang 500kg thức ăn cho chó, nhưng bọn họ còn mang theo 20 hộp thực phẩm đóng hộp và thực phẩm đông lạnh dành cho thú cưng: “Các cậu có thể thử, lần sau có hàng cũng có thể dùng nó để giao dịch.”
Bố Chung càng thích thức ăn cho chó hơn, mắng ông Cao quá gian xảo…