Nhóm Đinh Kỳ, Trình Vỹ Lệ và Khương Ninh bàn bạc một hồi, chia thành từng đội đi lục tìm vật tư, một đội thì lấy lều vải, hai đội đi tìm súng, ba đội đi đến kho dầu…”
Khương Ninh lạnh nhạt: “Chúng ta mới vừa mới đi qua kho dầu, bên trong không có gì cả, chắc là chúng đã dời dầu đi rồi.”
Đinh Kỳ kinh ngạc, hôm nay cũng không phải là ngày vận chuyển dầu, hơn nữa tù binh cũng không hề vận chuyển.
Dẫu kinh ngạc thế nhưng nếu Khương Ninh đã nói vậy, cô ấy cũng không cố chấp phái người đến đó nữa: “Được, vậy thì không đến kho dầu hỏa, những nơi khác cũng không thể bỏ qua, nên cẩn thận lục soát, đây chính là vật tư để chúng ta bảo toàn mạng khi rút lui.”
Nhóm tù binh nghe Đinh Kỳ nói vậy thì nhanh chóng tách ra hành động.
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm nhìn nhau, đúng là một người tài giỏi.
Chỉ một lát sau, bọn họ đã vơ vét xong.
Không hổ là Đại bàng hói, vật tư trong doanh trại vô cùng phong phú, hơn nữa hai ngày trước chúng còn được chuyển đến một nhóm hàng hóa.
Đậu nành, lương khô và rau cải, đồ hộp, quả hạch, hạt cà phê các loại, còn có thuốc lá và rượu. Đáng tiếc là bọn chúng vừa tổ chức tiệc nên phung phí rất nhiều, nếu không chắc chắn họ sẽ tìm được nhiều hơn.
Hai chiếc xe bọc thép cũ và thẻ quân đội, còn có vũ khí lấy được từ chỗ người chết.
Đừng nói là vũ khí, ngay cả quần áo của đám Đại bàng hói cũng bị lột ra, thậm chí quần lót cũng không tha.
Đinh Kỳ còn ác hơn, lấy đi toàn bộ lều vải của bọn họ.
Chỉ cần là thứ không thể mang đi được thì đều bị ném vào trong mỏ dầu đang cháy, đến một sợi tóc cũng không để lại cho đám Đại bàng hói.
Vì vậy, những người sống sót cũng ném luôn thi thể của đám Đại bàng hói vào trong biển lửa để thiêu hủy.
Trương Siêu và Lục Vũ cũng dẫn người chạy đến, thấy ánh mắt của Hoắc Dực Thâm, bọn họ đồng thanh nói: “Anh Thâm.”
Nếu không có A Ninh đi theo anh Thâm, chưa chắc bọn họ có thể đánh thắng trận này, hơn nữa thắng còn rất đẹp.
Trong lúc khó khăn, hai người ra tay giúp đỡ, cứu được rất nhiều người.
Hoắc Dực Thâm trầm ổn: “Không sao là được rồi.”
Trương Siêu và Đinh Kỳ đã tách ra một khoảng thời gian, vừa gặp nhau đã ôm thật chặt.
Chuyện sống chết thế này xem như đã giải quyết xong.
Hoắc Dực Thâm nói: “Nếu mọi người đã thoát khỏi nguy hiểm, chúng ta phải lập tức đi tìm thùng lưu trữ, đến lúc đó phải tập hợp ở địa điểm đã hẹn.”
“Anh Thâm, A Ninh, cảm ơn hai người đã giúp đỡ, nếu không chúng tôi cũng không biết phải hy sinh bao nhiêu người mới có thể được tự do lần nữa.”
Đinh Kỳ nói cảm ơn lần nữa, nhiệt tình nói: “Chúng tôi biết tung tích của thùng lưu trữ, hay là để tôi dẫn mọi người đi tìm, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Thùng lưu trữ lớn lắm, cho dù chia thành từng thùng nhỏ cũng không chở hết, phải chia ra nhiều tổ mới lấy được.”
“Không cần.” Hoắc Dực Thâm từ chối ý tốt của cô ấy: “Chúng tôi là tiểu đội trục vớt đặc biệt, có chuyên môn trong công việc, chúng tôi chỉ đến đánh trước, sau đó sẽ có người có chuyên môn xử lý. Mọi người cứ dẫn đội ngũ về tập trung trước đi, chúng tôi có xe chạy nhanh hơn mọi người, nhất định sẽ phối hợp rồi kịp thời rút lui. Nếu để tổng bộ của đám Đại bàng hói phát hiện thì không chạy kịp đâu.”
Nhóm tù binh đã chịu khổ trong thời gian dài, cơ thể và tinh thần đều suy sụp, chưa kể xe cũng có hạn, chưa chắc có đủ xe để rút lui.
Người già yếu bệnh tật ngồi trên xe, người khỏe hơn một chút thì đi bộ.
Đinh Kỳ là người thông minh, Trịnh Vỹ Lệ nói cho cô ấy về chuyện của tiểu đội trục vớt đặc biệt ở thành phố Phượng.
Đội nhóm có thể cưỡi gió rẽ sóng giữa đại dương, bọn họ có hành động kỷ luật và bí mật quân sự, nếu đã từ chối thì thật sự là họ không cần.
Bọn họ thuộc lính đặc chủng, thi hành nhiệm vụ cơ mật, không phải ai cũng có thể đi theo.
Đinh Kỳ cũng không nói gì: “Mọi người nhớ cẩn thận, chúng tôi sẽ tập hợp ở một chỗ chờ mọi người.”
Đã mấy năm trôi qua, có rất nhiều chuyện không còn như xưa nữa.
Hai bên đều có việc cần phải làm, Khương Ninh và bốn người bọn họ ôm nhau, sau đó mới lái Hummer rời đi.
Khương Ninh vẫy tay với bọn họ: “Bảo trọng, chờ tôi về.”
Bọn họ vội vàng đến, cũng vội vàng rời đi, giống như gió lớn thổi qua sa mạc.
Đinh Kỳ và Trịnh Vỹ Lệ vẫn còn ngơ ngác, giống như giấc mơ vậy.