Cậu ba nhà họ Dung ngốc nghếch, cười hề hề: “Chị à, tôi hiểu cả mà.”
Khương Ninh không hiểu: “Ý cậu là sao?”
“Yên tâm, chuyện cô không tiện ra mặt, tôi đã tự mình sắp xếp rồi.”
Khương Ninh cau mày, cô thật sự không hiểu.
Cậu ba nhà họ Dung tưởng cô giả vờ, cười hề hề nói: “Chị này, bọn họ có hơn ngàn người, thế lực như vậy ai mà không muốn chứ? Đã có người âm thầm tiếp cận rồi. Nếu không phải vì chị là người trọng tình cảm, nhóm Trương Siêu còn sống được sao? Bây giờ đã muốn đến cướp người, làm gì có cửa chứ! Chúng ta nên ám chỉ, tôi cũng ám chỉ, đến lúc đó chị sẽ ra mặt, công nhận bọn họ và cho bọn họ chức vụ, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
Bàn cờ đã được dựng xong, con cờ đã ở đúng vị trí của mình, các chức vụ trọng yếu của quân đội và chính phủ đều là người của mình, như vậy chị có thể định đoạt mọi việc trong thành phố Phượng.
Hơn nữa, sau khi trải qua những chuyện thế này, nhóm Trương Siêu sẽ biết ơn chị, sẽ luôn tận trung, không thay lòng!
Chị vừa có cả mạng giao lưới nhân lực và năng lực, cộng thêm người mà nhóm Trương Siêu dẫn đến, như vậy sẽ không thua kém đám sư trưởng có binh lực trong tay.
Khương Ninh im lặng nhìn gã ta, không nói lời nào.
Cậu ba nhà họ Dung quay đầu, âm thầm buồn rầu vì mình mồm nhanh hơn não, không biết kiềm nén.
Chị thích người có chiều sâu mà.
Vì vậy gã ta rất muốn tát miệng mình. Đáng khinh quá!
Thân là một gián điệp, làm con sâu trong bụng chị thì thôi, chỉ biết hiểu ý mà không biết truyền đạt.
Khương Ninh cảm thấy nhức đầu vì trí tưởng tượng phong phú của cậu ba nhà họ Dung: “Cứ khen thưởng theo đúng việc là được rồi, chuyện này cấp trên tự có cân nhắc, cậu đừng nhúng tay vào quá nhiều.”
Họ cứ cẩn thận vẫn tốt hơn.
“Vâng, chị nói đúng.” Cậu ba nhà họ Dung vẫn nịnh bợ.
Khương Ninh nói: “Tối nay tôi không đi được, mọi người cứ ăn vui vẻ, ngày mai tôi lại đến tìm mọi người.”
Cậu ba nhà họ Dung hiểu ý: “Chị, tài nấu nướng của tôi không ổn, chị cho chút đồ nấu lẩu nhé.”
“Ở trong bếp, tự lấy đi.”
Vì vậy cậu ba nhà họ Dung bưng hết đồ để nấu lẩu đi.
Khương Ninh còn chưa nấu cơm xong thì Cố Đình Lâm đã về.
Trong căn cứ phát triển rất nhanh, việc trong quân đội cũng trở nên bận rộn hơn, tăng ca là việc thường xuyên như cơm bữa.
Cố Đình Lâm biết con gái đã trở về nên ông không dám tăng ca nữa, sợ lại bị cô nhắc nhở.
Hiếm khi, Thư Tuyết Tình cũng được tan làm sớm.
Lúc anh trai và chị dâu không ở đây, Đậu Đậu đã quen ăn cơm tối ở nông trường xong mới trở về.
Nhưng chó lại rất thông minh, nó cố ý chạy đến nông trường gọi cô bé về ăn cơm.
Thấy nó toét miệng cười, Đậu Đậu biết anh trai và chị dâu đã về.
Bọn họ đã đi được hơn ba tháng, nhóm gia cầm mới được nuôi trong khu nuôi trồng đã rời khỏi chuồng.
Cho nên, nhà họ cũng thoải mái ăn thịt, không cần phải giấu giếm như trước nữa.
Nhất là Thư Tuyết Tình, khi ăn cơm xong bà ấy còn phải đánh răng rồi mới ra ngoài. Bà ấy sợ bị người ta ngửi được như thế lại ảnh hưởng không tốt đến chồng và con riêng.
Đến khi mọi người tập trung đầy đủ, lúc ăn cơm đã hơi muộn.
Gà hầm, vịt xào gừng, trứng xào cà chua, dưa trộn rau xanh, cải xanh thơm ngào ngạt.
Không biết có ai thèm ăn hay không, nhưng nước miếng của đôi vợ chồng chó sói đã nhiễu đầy đất, chúng nó ngửa đầu liều mạng nhìn con sen, rên ư ư chỉ thiếu điều muốn lên tiếng gọi “Mẹ” mà thôi.
Cô vừa định đi, bên ngoài vang lên tiếng: “Lão Cố.”
Vu Trường Chinh đến, dẫn theo vợ và con gái, trong tay còn mang theo quà cảm ơn.
Dù ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, con gái của mình còn sống, hơn nữa còn được một nhóm nhỏ của đội trục vớt đặc biệt đi tìm thùng lưu trữ cứu được từ tay đám Đại bàng hói.
Vu Nhân bị thương ở trên thuyền, lúc mạng sống sắp không còn thì cô ấy lại được Khương Ninh ra tay cứu được.
Một nhà ba người, tính mạng của ba người nhà bọn họ đều do cô cứu được.
Một hai câu cảm ơn cũng không đủ để thể hiện tấm lòng, nhưng họ cũng nên đến đây để bày tỏ, thế là bọn họ ăn cơm tối xong thì đến đây.
Đậu Đậu rất hiểu chuyện, không nói gì đã đứng dậy lấy thêm ba bộ chén đũa.
Vu Trường Chinh vội ngăn lại: “Mọi người ăn đi, chúng tôi ăn cơm tối xong rồi lại đến.”
Bây giờ ai cũng khó khăn, đâu thể ăn chùa vậy được.