Mất mấy ngày thì việc bàn giao tàu vận chuyển mới hoàn thành xong.
Ngoại trừ phần thưởng dựa trên công lao ra, còn được cho một khoảng lớn điểm cộng.
Rõ ràng là mùa đông lạnh giá của tháng mười hai, nhưng mỗi ngày đều có ánh mặt trời sáng chói.
Tuy là như vậy, cũng không thể ngăn cản được bước chân càng ngày càng gần cửa Tết âm lịch.
Hơn mười năm trải qua thiên tai, năm nay chính là năm mà nhiều người mong chờ Tết âm lịch nhất.
Căn cứ có bước nhảy vọt lớn, hầu hết người dân có công việc thì đã có bầu không khí ăn Tết.
Bận bịu cả năm, Vu Trường Chinh đã cho tiểu đội trục vớt đặc biệt được nghỉ phép, đợi sau khi ăn mừng Tết âm lịch xong lại xuất phát.
Các đội viên reo hò, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi dài hạn rồi.
Quên nói, theo sự phát triển của căn cứ, cùng với cấp bậc quân hàm tăng lên của họ thì bộ quân đội không những sẽ cấp ký túc xá cho bọn họ, vả lại còn có phòng đơn.
Nhưng các thành viên rất ăn ý vẫn sống ở trong ngôi nhà được cải tạo từ một cái thùng container.
Không phải là vì ghét bỏ ngôi nhà ký túc xá gạch đỏ, mà là vì nơi đóng quân của quân khu có quá nhiều người cư trú, quen biết hay không quen biết thì đều tìm lý do sang đây để móc nối quan hệ và lôi kéo làm quen để nghe ngóng chuyện trong nội bộ của tiểu đội.
Không cần phải nhiều lời, bọn họ đã rất ăn ý lựa chọn thùng container.
Cửa phòng đóng chặt, giả vờ như thể bản thân không có ở đây.
Nên thực sự rất buồn chán, cứ đến nông trường làm công nhân không lương.
Khương Ninh không bên trọng bên khinh nên đã gọi các đội viên sang ăn lẩu.
Các đội viên từng được gọi qua đó ăn đến nghiện: “Chị Ninh, chị nói xem bọn em có cần xây nhà gạch đỏ không?”
Khương Ninh không thèm ngước mắt lên nhìn đã nói: “Các cậu tích trữ nhiều điểm cộng như vậy, hiện tại còn không có đối tượng để kết hôn nữa, có điểm cộng mà không tiêu, tại sao không xây?”
Thế là bọn họ đều chạy đi xin xây dựng, thậm chí còn có cả Hứa Khai Thái, ông cũng chán ngấy việc sống ở kí túc xá của quân khu rồi.
Mỗi nhà năm trăm mét vuông, xếp thành một dãy, đã thỏa thuận phải làm hàng xóm tốt.
Đợi trở về sau chuyến đi xa tiếp theo thì có thể làm tiệc nhập bọn luôn.
Khi Tết âm lịch càng ngày càng đến gần, lại có người từ đại lục mới qua đây, đa số đều đã được sắp xếp, duy chỉ có bốn người vẫn chậm chạp chưa sắp xếp xong.
Đếm trên đầu ngón tay, cũng đã được nửa tháng rồi.
Bốn người cũng coi như là giữ được bình tĩnh, không phải rèn luyện cơ thể thì là đến nông trường làm việc.
Trước giao thừa một ngày, cuối cùng bộ quân đội đã sắp xếp đầy đủ.
Trương Siêu được sắp xếp đến tòa thị chính, Trịnh Vỹ Lệ được điều đến cục cảnh sát, Lục Vũ ở lại văn phòng làm việc của bộ quân đội, còn Đinh Kỳ thì đến ủy ban quân đội quốc phòng.
Sắp xếp lạ như vậy, người hóng chuyện đều cảm thấy khó hiểu, còn người gác cổng thì ngầm hiểu trong lòng.
Quân công đang vẫy gọi ở đó, cho dù là nhảy dù thì chức vị cũng sẽ không quá thấp.
Ví dụ như Trịnh Vỹ Lệ được báo là phó cục trưởng chi nhánh, sẽ nhậm chức ở cương vị sau Tết âm lịch.
Bốn người không có ý kiến gì, chấp nhận sự sắp xếp của tổ chức, lật đà lật đật từ phòng tiếp khách chuyển vào ký túc xá liên quan để chuẩn bị đón Tết.
Mang theo người và vật tư quay về, bốn người được cấp không ít điểm cộng khen thưởng, có thể đến trung tâm giao dịch để đổi vật tư.
Khương Ninh đã đưa một số nhu yếu phẩm hàng ngày sang, coi như là quà tặng chúc mừng bọn họ gia nhập nhóm.
Trương Siêu và Lục Vũ bật bếp lên, nhất định phải bày bàn mở tiệc.
Ngoài mới Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm, Hứa Khai Thái, thành viên của tiểu đội trục vớt đặc biệt cùng với cậu ba nhà họ Dung thì còn có những thành viên nòng cốt ở nơi đóng quân lúc đầu nữa.
Bọn họ phân chia công việc cũng không tệ, đã tích cực tham gia vào các ngành công nghiệp khác nhau.
Tính toán sơ bộ thì ít nhất cũng phải đặt năm cái bàn mới có đủ chỗ ngồi, cần tốn không ít nguyên liệu nấu ăn.
Khương Ninh giơ một cánh tay lên vẫy vẫy, bảo bọn họ đến nông trường và trại chăn nuôi chọn đồ mua về, không cần phải lo qua trung gian giá cả sẽ chênh lệch.
Điểm cộng có hạn, không cần hào phóng mua cá lớn thịt lớn nhưng mỗi bàn bốn món, rau thịt trộn lẫn đã xem là đủ lòng thành.
Có loa mồm Dung ở đây thì không có không gian để cho người khác phát huy.
Cậu ta lấy súp trứng làm rượu: “Nào nào nào, đều là người đến từ căn cứ quân sự phía nam, nhân duyên kiếp trước tu được kiếp này mới có thể để cho chúng ta tụ họp tại đây hôm nay, cạn sạch một bát này thì đều là anh chị em với nhau.”
Khương Ninh lấy ngón chân móc đất.