Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 124 - Chương 125

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 125 -

Người tới không có ý tốt, những người khác cũng căng thẳng theo, nhất là người nhà họ Chung, bọn họ đều là người có văn hoá.

Nhưng thời buổi tận thế không chứa nổi những người văn nhã, ép bọn họ phải lấy dao phay từ trong túi ra.

Thuyền tấn công chạy nhanh như bay, đám người xăm trổ phát ra tiếng kêu gào, những người khác thì chèo thuyền cao su theo sát phía sau.

Nhìn thấy cá ngửa bụng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, mà trong túi của đám người Khương Ninh đều là cá, ngay lập tức ánh mắt mỗi người đều trở nên tham lam.

Đi được khoảng ba trượng, thuyền tấn công lớn lối dừng lại, bọn họ vung tay lấy đao chặt lớn, hung hăng thét to: "Để cá, thuyền và chó lại, tao sẽ thả cho chúng mày con đường sống."

Hai nữ bốn nam, ngoại trừ người đàn ông cao lớn trông hơi uy hiếp, tất cả những người khác đều là rác rưởi.

Khương Ninh mở miệng hỏi: "Để lại cho các anh hết thì chúng tôi rời đi kiểu gì?"

"Bọn tao không quan tâm, giỏi thì chúng mày có thể nhảy xuống nước mà bơi, không chết đuối coi như mạng chúng mày lớn."

"Em gái, em thật xinh đẹp! Nếu hầu hạ mấy anh đây thoải mái, em có thể ở lại."

Nghe bọn họ nói mấy lời xằng bậy, Hoắc Dực Thâm nhíu mày, ngược lại sắc mặt Khương Ninh không thay đổi, cô nói: "Vậy là không có gì để nói nữa hả?"

"Đờ mờ bớt nói nhảm đi, không muốn sống thì ở lại, tao cam đoan đêm nay cho mày sảng khoái... A..."

Lời còn chưa dứt, ngực gã đã trúng một mũi tên.

Cả người lẫn tên rơi thẳng xuống đập chứa nước.

Mọi người há hốc mồm, chỉ thấy Hoắc Dực Thâm cầm cung nỏ, mũi tên bằng trúc sắc bén dị thường.

Khương Ninh tò mò, rốt cuộc anh còn bao nhiêu vũ khí nữa?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô xuống tay không chút do dự, cầm lấy súng bắn đinh bắn liên tục vài phát.

Cô không bắn người, mà bắn thuyền tấn công.

Thuyền tấn công xì hơi trong nháy mắt, mười mấy người đứng trên mặt thuyền rất nhanh đã lắc lư hoảng sợ không thôi, chửi thề: "Mẹ kiếp, bọn họ có súng có tên!"

Hoắc Dực Thâm không dễ dàng ra tay mà một khi đã ra tay thì sẽ lấy mạng người.

Anh liên tục bắn mấy mũi tên, mũi nào cũng trúng hồng tâm.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, vừa rồi bọn họ còn đang buông lời tàn nhẫn, nháy mắt đã rơi xuống đập chứa nước sâu không thấy đáy.

Muốn được sống tiếp là bản năng của con người, không ít người vùng vẫy ở trong nước, thậm chí nhào tới đám người Khương Ninh, muốn cướp lấy cơ hội được sống.

Có hai người may mắn, tránh được súng bắn đinh và cung nỏ, đưa tay bắt lấy dây thừng trên thuyền tấn công.

Bọn chúng muốn trèo lên, nhưng một giây sau đó, tay đã không còn.

Cả cánh tay rụng rời, rơi ào xuống nước.

Bọn chúng giật mình, ngay sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Đối mặt với Khương Ninh cầm Đường đao chém người mặt không đổi sắc, ba người nhà họ Chung sợ tới mức run lẩy bẩy. Giết, giết người rồi!

Không phải một người, mà là cả thuyền người.

Bọn chúng còn không có cơ hội ra tay mà đã bị Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh giết hết.

Hai người đó có hơi lạnh lùng, nhưng bình thường cũng coi như dễ nói chuyện không thích so đo, sao bất chợt bọn họ lại giết người không chớp mắt chứ?

Lục Vũ nhìn quen nên không thấy lạ mắt, không quên an ủi đám người nhà họ Chung: "Không sao, sau này hai người sẽ quen thôi."

Đám đông trên thuyền tấn công đã không còn sau vài phút ngắn ngủi.

Trên chiếc thuyền tấn công phía sau, những người vốn đằng đằng sát khí trong nháy mắt đã biết sợ.

Tên ngốc lái thuyền tấn công kia thắng gấp, đẩy mấy người vào trong nước, suýt chút nữa lật thuyền.

Thằng kia... mẹ nó, là tên súc sinh giết người không chớp mắt!

Mọi người bất ngờ, nhất thời không ai dám tới gần, nhưng lại không cam lòng rời đi, nhiều cá như vậy, ai mà không đỏ mắt?

Vì thế bọn họ ngồi trên thuyền cao su, muốn bao vây đám người Khương Ninh.

"Làm sao bây giờ?"

Mẹ Chung lo lắng, bọn chúng còn hơn hai mươi người, mỗi người đều cầm vũ khí, nếu bọn họ bao vây rồi tấn công, bên mình có ít người nên vẫn rất phiền toái.

Bình Luận (0)
Comment