Đừng nghĩ đến vũ khí gì cả, nếu đánh nhau thật, Thành phố Phượng tuyệt đối sẽ không thua, Đại bàng hói càng đừng hòng toàn thân trở ra.
Bọn chúng muốn gì, thật ra Khương Ninh rất rõ ràng: "Hẳn là bọn chúng nhắm vào khoang ngủ đông, cắn chết không buông chúng tôi đã lấy, chính là muốn lấy về."
Bộ trưởng Tiêu gầm lên: "Không có chuyện đó, chúng ta không thể thừa nhận."
Nói gì thì bọn chúng không có bất kỳ bằng chứng nào.
Ngày hôm sau lại là sáu tiếng siêu dài, liên tục giằng co, từng người từng người nói đến khàn cả giọng.
Khương Ninh ngồi ở góc, suýt nữa ngủ quên.
Ngày thứ ba, vẫn diễn ra trò hề tương tự, hai bên càng ngày càng quen việc, lời lẽ đáp trả cũng càng ngày càng văn minh.
Chắc là không hợp khí hậu, Đại bàng hói bắt đầu héo úa: "Dù sao đi nữa, các người phải đền khoang ngủ đông cho chúng tôi."
Bộ trưởng Tiêu và những người khác nhìn nhau, không nhịn được cười ha hả, như thể trên trán viết: Các người đang mơ mộng hão huyền!
Đại bàng hói tức muốn chết nhưng cũng biết tiếp tục cãi nhau nữa cũng vô dụng: "Được rồi, khoang ngủ đông có thể không đền nhưng các người phải đền số lượng gia cầm, dược liệu và hạt giống cây trồng tương đương."
Nhìn xem, đây mới là mục đích thực sự của bọn chúng, cãi nhau mấy ngày thật là mệt mỏi.
Bộ trưởng Tiêu giả vờ khó xử, cân nhắc một chút mới nói: "Gia cầm, dược liệu, cây trồng có thể cho nhưng các người phải lấy thứ gì đó để đổi."
Đại bàng hói vừa nhếch mông, bọn họ đã biết chúng muốn kéo bãi phân gì rồi.
Đã đoán được mục đích của bọn chúng từ lâu, Bộ trưởng Tiêu đã gọi điện cho Thủ trưởng Cố.
Liên quan đến sự kế thừa và văn minh của loài người, Thành phố Phượng nguyện hóa giải hận thù thành cành ô liu, chỉ cần điều kiện cho phép, có thể không đánh thì đừng đánh nhưng khí thế tuyệt đối không được yếu.
Đổi ư? Đại bàng hói nóng nảy suýt chút nữa cầm AK bắn chết bọn họ.
Đám người Hoa chết tiệt, bọn họ đã lui một bước rồi lại lui một bước, không so đo chuyện bọn chúng lấy trộm một lượng lớn vật tư quân dụng và khoang ngủ đông, cũng không truy cứu chuyện mỏ dầu bị phá hủy.
Kết quả là bọn chúng lại còn mở miệng sư tử!
Quả nhiên là nhân bánh mè đen.
Hai bên lại tiếp tục cãi nhau, Bộ trưởng Tiêu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi: "Không có chuyện mua bán ép buộc, nếu các người đã không có thành ý, vậy thì thôi không đàm phán nữa.
Lần xung đột này hoàn toàn là do bên các người gây ra, dựa trên nguyên tắc hòa bình và hữu nghị, niệm tình các người là lần đầu phạm tội, hơn nữa người dân của chúng tôi không có thương vong, lần xung đột này sẽ không truy cứu, nếu như lần sau còn tái phạm, dù xa đến mấy cũng sẽ giết!
Ngoài ra, tùy các người lập tức rời đi trong vòng ba tiếng, nếu không bên chúng tôi sẽ tiến hành trục xuất."
Nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Những người khác cũng lần lượt rời khỏi chỗ ngồi.
Đại bàng hói lập tức sốt ruột: "Đứng lại!"
Đứng lại ư? Còn tưởng mình là ai chứ?
Bộ trưởng Tiêu không để ý đến Đại bàng hói, bước đi nhanh như gió.
Đại bàng hói vội vàng đuổi theo: "Đàm phán, từ từ đàm phán, có thể thương lượng mà."
Bộ trưởng Tiêu không dừng lại: "Thiếu tướng Hoắc, trung tá Khương, hai người dẫn đội."
Mặt Đại bàng hói tái mét, vốn tưởng rằng có thể thuận buồm xuôi gió, ai ngờ Thành phố Phượng lại không ăn mềm cũng không ăn cứng.
Đến đây một chuyến không dễ dàng, chắc chắn phải mang vật tư về.
Hai bên lại ngồi xuống đàm phán, Đại bàng hói đưa ra danh sách những thứ mình muốn, mỗi loại gia cầm một trăm con, số lượng con trống và con mái là bốn so với một, còn muốn cả thảo dược và cây trồng.
Cần gì thì cứ đưa ra, càng nhiều càng tốt.
Y học phương Tây đã bị phá hủy, trong thời gian ngắn không thể sản xuất được, bọn chúng muốn học y học cổ truyền, bao gồm cả trồng thảo dược, châm cứu các thứ.
Nếu có thể, bọn chúng muốn lên bờ tham quan.
Lên bờ là không thể.
Còn những thứ khác thì có thể cho nhưng phải chia ra từng đợt.
Đại bàng hói buồn bực nhưng ai bảo đồ vật lại nằm trong tay bọn họ chứ: "Được, trước tiên phải là gia cầm."
Khương Ninh tính toán một chút, gia cầm chỉ đồng ý cho mười đôi, tám con mái hai con trống, còn lại có thể cho trứng đã thụ tinh, tự bọn chúng nghĩ cách ấp nở.
Đây chính là loài vật hiếm, sao có thể nói cho là cho được.
Điều kiện trao đổi là đổi lấy nhiên liệu.
Gà, vịt, ngỗng, cút, đổi lấy hai ngàn mét khối nhiên liệu.
Hai ngàn mét khối? Đại bàng hói suýt chút nữa nổ phổi.
"Các người đúng là bọn cướp!"