Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1254 - Chương 1255

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1255 -

Khương Ninh vô cùng mệt mỏi, không còn sức để nói chuyện nữa.

Hoắc Dực Thâm đỡ cô đi vào thay quần áo, uống chén nước đường nóng rồi nghỉ ngơi.

Sau khi ra khỏi phòng, anh nói với đội viên thứ mình gặp dưới đáy biển.

May mà chỉ có một con thủy quái, nếu không thật sự không xử lý được.

Nghĩ đến vụ đụng độ mấy ngày trước, sắc mặt mọi người thay đổi: “Đội trưởng, anh và chị Ninh không bị thương chứ?”

“Kịp thời phát hiện ra, không nguy hiểm đến tính mạng.”

Trong lòng mọi người rất áy náy, đúng là đi theo đội trưởng và chị Ninh sẽ giàu lên, nhưng gặp nguy hiểm đều là do hai người bọn họ gánh chịu, lúc quan trọng bọn họ cũng không giúp gì được.

Nếu thật sự có chuyện gì, bọn họ thật sự không thể đối mặt với thủ trưởng và thành phố Phượng.

Bọn họ ra ngoài mò vớt, gặp nguy hiểm cũng không ai biết, hơi lơ là một chút thì ngay cả mạng cũng không còn.

Khương Ninh ngủ một giấc, tinh thần đã khá hơn rất nhiều.

Mọi người leo lên tàu vận chuyển, rối rít mặc đồ chống phóng xạ rồi đi đến trước thùng lưu trữ của thủy quái.

Hoắc Dực Thâm lấy máy cảm ứng, điền mật mã xong thì mở ra.

Đống thịt thật lớn.

Thủy quái bị đụng mạnh bể đầu chảy máu, sau khi thùng lưu trữ được mở ra, máu không ngừng chảy xuống.

Suy đoán lúc trước của bọn họ cũng không sai, đây quả nhiên là cá mái chèo biến dị.

Nó to gấp mấy lần, thân dài đến mấy chục mét.

Đầu của nó đã biến dị, dù cho trước đó đã là một con cá xấu xí, nhưng có thể thấy là do bị vi khuẩn nhiễm phải, mà con này bị nhiễm phóng xạ, cả người mọc đầy u nhọt, còn lộ ra hàm răng sắc bén.

Bọn họ đã thấy nhiều thứ nhưng suýt chút nữa đã phun ra.

Trên người cá mái chèo có nhiễm phóng xạ, mọi người cũng không có ý định đưa nó trở về nên quyết định lấy dụng cụ lôi nó ra khỏi thùng lưu trữ.

Sau khi chụp hình xong, bọn họ lại dùng sức ném nó xuống biển lần nữa.

Cuối cùng lại rửa thật sạch thùng lưu trữ và boong tàu.

Trong lòng mọi người vẫn còn khiếp sợ, hai ba ngày liên tiếp cũng không thấy đói bụng, may mà sau đó cũng không gặp phải con cá mái chèo biến dị nào nữa.

Nhiệm vụ mò vớt đã thành công.

Trên đường về nhà phải đi ngang qua tọa độ của nước Nhật, để an toàn, mọi người quyết định vòng qua đi xa khỏi nơi xui xẻo này.

Trừ việc suýt nữa bị cá mái chèo diệt khẩu, những việc khác cũng xem như thuận lợi.

Cả hành trình mất hết ba tháng, cuối cùng cũng thành công trở về.

Mặt trời đã lặn, mọi người đến boong tàu hóng gió, nhìn mặt trời khuất sau đỉnh núi ở thành phố Phượng, tản ra ánh sáng rực rỡ.

Nắng chiều dần tắt, dãy núi ở phía xa xanh biếc xinh đẹp.

Nhà máy ở bờ biển chậm rãi phun khói trắng, dưới ánh nắng mặt trời, lóe sáng ở dưới trời chiều.

Thành phố Phượng càng ngày càng tốt, vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến người ta muốn gần gũi.

Chó vẫn đứng ở bến cảng chờ đợi.

Thấy nó lẳng lặng đứng ở bến cảng, nhìn chiếc tàu không ngừng đến gần, sau đó kích động đứng lên sủa: “Ư ư ư gâu!”

Không biết có phải ngày nào chó cũng đến không, mưa gió cũng không cản trở được nó, dù sao quân nhân ở trạm gác cũng rất thân quen với nó.

Tàm mắt của Khương Ninh trở nên mờ đi.

Sau khi nhảy lên bờ, cô ôm chặt nó không buông.

Sau đó, giày của cô bị nó tiểu vào, không cảm thấy áy náy chút nào.

Khương Ninh vuốt ve đầu nó: “Cola, tao về rồi đây.”

Sau đó, một nhà ba người vui vẻ trở về nhà.

Lần này về, thành phố Phượng đã ấm lên.

Khoảng thời gian này có xuất hiện mấy cơn mưa, có cây cối và thực vật ở đây, đất đai xem như cũng có thể giữ nước, còn có hệ thống lọc nước cung cấp nước, cây cối cũng sống ổn.

Đúng là rất nóng, nhưng đối với loài người đã từng sống dưới cái nắng gần sáu mươi độ, việc thích ứng với thời tiết bốn mươi độ thật sự không có vấn đề gì.

Bình Luận (0)
Comment