Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1260 - Chương 1261

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1261 -

Tiểu đội trục vớt đặc biệt trước đó đã trục vớt được một lô thiết bị mạng như truyền tin, máy tính,...

Lục Vũ học ngành thiết kế lập trình mạng.

Nhờ cậu ba nhà họ Dung làm người trung gian, anh ấy nhận hạng mục này về, bắt đầu xây dựng mạng cục bộ cho Thành phố Phượng.

Sau ba tháng, không những bộ quân đội xây dựng thành công mạng lưới mà ngay cả mạng lưới chính phủ cũng xây dựng thành công, điều này khiến hiệu quả công việc của quân đội và chính phủ đều nâng cao lên không biết bao nhiêu lần.

Bộ Truyền thông của Thành phố Phượng cũng vì thế mà ra đời và Lục Vũ chính là người phụ trách.

Khương Ninh cảm thấy vui mừng cho anh ấy, đồng thời nghĩ xem hôm nào lấy ra từ trong không gian dự trữ mười con robot quân sự thông minh để anh ấy cải tạo lại, triệt để biến thành những người trung thành của cô mới được.

Nếu sau này có thể không ngừng sao chép lại, những công việc có tính nguy hiểm như đào mỏ, đánh nhau còn sợ không có người làm sao?

Nói chuyện cũng khá lâu, Trịnh Vỹ Lệ và Đinh Kỳ đứng dậy rời khỏi: “A Ninh, thuốc thì làm phiền em rồi, đến lúc đó bọn chị quẹt điểm cộng.”

Thứ Khương Ninh không thiếu nhất chính là điểm cộng: “Chỉ là dược liệu mà thôi, các chị cứ giữ lại điểm cộng của mình đi, sau này các chị sinh con rồi, để đứa trẻ nhận em làm mẹ nuôi là được.”

Nếu thật sự có con, ai mà chẳng muốn nhận Khương Ninh làm mẹ nuôi.

Đó cũng chưa phải là ôm đùi to*, mà thật sự là ôm chân Phật.

*Có người chống lưng, bệ đỡ vững chắc.

Khương Ninh không thiếu bất cứ thứ gì, Đinh Kỳ nói: “A Ninh, cả đoạn hành trình này, bọn chị chưa thể báo đáp lại em, sau này nếu có gì cần giúp, em cứ nói.

Bất kể là lúc nào, bọn chị vĩnh viễn đều đứng về phía em.”

Đều là người thông minh, sao có thể không nghe hiểu ý mà cô ấy nói, đều cùng hội cùng thuyền, nếu sống thì cùng sống, nếu chết thì cùng chết.

Khương Ninh cười mỉm nói: “Chúng ta đều là bạn bè, nên làm thôi.”

Trời rất nóng, mở điều hoà cho mát.

Ba nhóc cún mới có nền tảng của một con sói Bắc Cực chen vào, vẻ mặt thoải mái dưới điều hoà.

Khương Ninh nghiện bóc xiên, lấy từ không gian một chiếc bồn tắm lớn đựng đầy tuyết Bắc Cực.

Ba nhóc vui sướng, lăn lộn ở trong tuyết: “Ngao……ô.”

Đi biển quá mệt, tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa thì mặt trời cũng đã lặn về phía tây.

Nhiệt độ dần giảm xuống.

Khương Ninh đưa đồ vô tâm ra ngoài đi dạo.

Ai biết vừa hay gặp phải tên xấu xí đang đi khắp hang cùng ngõ hẻm chào hàng: “Chị gái, có muốn gà sống và trứng gà không? Nhìn chị trẻ thế, bồi bổ thêm chắc chắn có thể sinh con.”

Bán thành công hai con gà và mười quả trứng gà, hắn ta vui vẻ quay người lại liền nhìn thấy Khương Ninh cách đó không xa, hắn ta vội vàng bước chân chạy đến: “Chị.”

Tối qua nhìn không rõ, buổi sáng càng hiện rõ vẻ gầy gò và già nua của hắn ta, cảm giác như đang đội chiếc đầu lâu chạy đi.

Biết được cô ra ngoài đi bộ, tên xấu xí nhiệt tình mời: “Chị, nhà tôi cách đây không xa, muốn qua đó ngồi một lát không?”

Khương Ninh rảnh rỗi không có việc gì liền đồng ý.

Đi qua hai con đường, chỉ thấy một dãy nhà xây hoàn toàn bằng container, những bộ quần áo cũ nát được treo trên dây kẽm trước cửa.

Tên xấu xí mở cửa một căn trong đó: “Chị, căn này là của tôi, bên cạnh là đại ca. Đại ca ra ngoài bàn chuyện làm ăn rồi, có lẽ muộn chút mới có thể về.”

Khương Ninh có hơi ngạc nhiên: “Các anh vừa mới tới đã có thể lấy được container, tốt lắm.”

Nhà gạch đỏ càng ngày càng nhiều, người sống ở lán gỗ hay xe hỏng càng ngày càng ít, container không bị thiếu như trước nhưng vẫn rất được săn đón.

Tên xấu xí biết ơn nói: “Cũng là nhờ ơn của chị, cậu ba đặc biệt chăm sóc chúng tôi.”

Khương Ninh sửng sốt, nghĩ đến ông cháu dép lê càng ngày càng biết việc rồi.

Container bị nắng thiêu đốt cả một ngày cho nên cực kỳ nóng, cảm giác người ở trong đó lâu rồi có thể bị nướng ra một tầng dầu.

Trong nhà có rất nhiều đồ, nhưng dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, vừa nhìn liền biết là kiệt tác của Vương Mỹ Lệ.

Tên xấu xí mở cửa cho thông thoáng, được một lúc mới mời Khương Ninh đi vào.

Hắn ta lấy ra một quả dưa ngọt đã được ngâm qua nước lạnh: “Chị, ở tạm chỗ này vậy, không có gì ngon để mời chị, đây là quả tôi vặt được từ nông trường của chị đó.”

Bình Luận (0)
Comment