Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1267 - Chương 1268

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1268 -

Khương Ninh có tham vọng với việc kinh doanh, bản thân cô đã từng là nhân viên thời vụ bị ông chủ bán quần áo chỉ mũi mắng, những ngày không quan tâm đến mặt mũi mà liều mạng kiếm tiền, cô không muốn trải qua lần thứ hai.

Đi làm kiếm tiền, đúng là cần thiết.

Nhưng lựa chọn cộng sự, lại càng phải cẩn thận.

Cô giữ ưu thế, không cần vội.

Buổi tối, hai vợ chồng nằm trên giường gối đầu trò chuyện.

Về sự trưởng thành của Đậu Đậu, Hoắc Dực Thâm vui vẻ nói: "A Ninh, cảm ơn em."

So với em gái bây giờ đang ngày càng xuất sắc, anh không khỏi nghĩ đến số phận của cô ở kiếp trước.

Làm lại cuộc đời, số phận cũng thay đổi.

Nhưng nếu không gặp được Khương Ninh, anh dẫn theo Đậu Đậu đi kiếm sống, cô ấy sẽ không thể trở nên xuất sắc được như hôm nay.

Không chỉ Hoắc Dực Thâm, Khương Ninh cũng cảm thấy như vậy.

Nếu không gặp anh, cô cũng không thể hoàn toàn tự thoát khỏi quá khứ của mình.

Khương Ninh chủ động ôm anh: "Hoắc Dực Thâm, gặp được anh thật tốt."

Trái tim Hoắc Dực Thâm tràn ngập tình yêu: "A Ninh, em đúng là may mắn của anh."

Cả hai đều rất hài lòng với hiện tại, dù tương lai sống chết vô thường, cũng hứa phải nắm tay đi cùng nhau.

Lần này trở về, Khương Ninh khá bận rộn nhiều việc, thậm chí cô còn không có thời gian để ý tới cậu ba nhà họ Dung.

Trục vớt đặc biệt đã xây xong nhà gạch đỏ, mỗi ngày luân phiên một nhà tổ chức tiệc chào đón, cần phải tổ chức đủ mười hai ngày, chưa kể cô còn phải chuẩn bị mười hai món quà.

Ngoại trừ Khương Ninh, trong nhóm chỉ có hai thành viên nữ, những đại gia khác hoàn toàn không biết phải chuẩn bị gì cho việc chuyển đến nhà mới, ngu ngốc đi theo học hỏi kinh nghiệm.

Học hỏi kinh nghiệm của ai cũng không tốt, bọn họ cứ phải học của nhà chị Ninh.

Sau khi tham quan xong hiện trường, bọn họ suýt chút nữa thì emo (3).

(3) Trào lưu Emo khá phổ biến trên thế giới, viết tắt của từ Emotion (cảm xúc), trào lưu này khiến giới trẻ nhìn mọi vật, hiện tượng với trạng thái bi quan, hay rơi nước mắt một cách vô thức.

Đèn bàn, tủ lạnh, máy hút mùi, bếp từ, máy lạnh.

Có số điểm cộng đáng kinh ngạc thì sao, căn bản họ cũng không mua được thiết bị điện tử mà mình muốn.

Thấy họ thiếu đồ dùng hàng ngày, Khương Ninh cũng lười phí tâm tư đi tìm, thà rằng cô tặng luôn cho mỗi người một bộ coi như quà.

Đĩa, đũa, tô, hộp cơm quân đội, ấm đun nước, máy pha cà phê, cốc uống cà phê...

Tất cả đều được mang từ Bắc Cực về, dù sao nhà họ cũng không dùng hết, hơn nữa vui một mình chẳng bằng mọi người cùng vui.

Tiểu Mỹ mang thai không cần phải làm việc, không có việc gì thì lại đến ăn chực, bổ sung dinh dưỡng cho đứa con trong bụng.

Khương Ninh thật sự không biết nói gì cho phải, nuôi con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái cũng được, bây giờ ngay cả cháu ngoại cũng phải nuôi sao?

Ôi, thật không biết đã gây ra tội gì.

Thật muốn thành bà ngoại ngay, ngoài việc mềm lòng ra thì không có bệnh gì khác.

Khương Ninh mạo muội lấy ra một cái chân giò ẩn lén đưa cho Tiểu Mỹ ăn: "Ăn nhanh lên, đừng để ba mày thấy."

Ăn xong tiệc chào mừng cơ động (4), Khương Ninh lấy ra các loại thảo dược đã phơi khô từ không gian, đưa cho Trịnh Vỹ Lệ và Đinh Kỳ.

(4) Ai đến trước thì ăn trước.

Sau khi giải quyết xong chuyện ăn no mặc ấm, hai người trong lòng vô cùng mong ước chuẩn bị có thai, tích cực tập luyện chăm sóc cơ thể.

Không chỉ họ tích cực, cả Trương Siêu và Lục Vũ cũng đi kiểm tra sức khỏe.

So với việc gặp lại nhau, ánh mắt bọn họ còn trông đợi nhiều hơn.

"Có thể sinh thì sinh, không sinh cũng không ép buộc, khi già rồi thì chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau."

Mấy chục năm thiên tai, đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, tâm tình cũng dần trở nên bình thản hơn.

Trương Siêu và Lục Vũ tan làm, nhiệt tình tiếp đón Khương Ninh.

So với lúc mới đến, thức ăn trong nhà đã cải thiện hơn rất nhiều.

Nhà có hai người phụ nữ chuẩn bị sinh, muốn mua gia cầm không chỉ được giảm giá mà còn không cần đăng ký xếp hàng trước.

Nếu sinh con, bất kể về mặt công việc hay cuộc sống, chính phủ cũng sẽ có sự chăm sóc đặc biệt.

Tóm lại, sinh đẻ là vinh quang.

Khương Ninh không biết nên khóc hay cười, nhưng đó là thực tế.

Giết một con gà sống, một nửa xào ớt xanh, một nửa xào nấm, còn có cà chua xào trứng gà.

Biết Khương Ninh không thiếu, nhưng đó là thành ý chiêu đãi của bọn họ.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, Lục Vũ nhiều lời nói: "A Ninh, may mà các cậu vớt được thiết bị liên lạc về, cuối cùng tôi cũng có cơ hội phát huy tài năng của mình."

Đừng nhìn anh ấy có vẻ như là người ăn bám, nhưng về mặt lập trình phần mềm thực sự là có tài năng đặc biệt.

Lục Vũ rất có có năng khiếu trong lĩnh vực này, dù đã bỏ phí mười mấy năm, nhưng anh ấy rất nhanh đã làm lại.

Là người phụ trách truyền tin, hiện tại anh ấy tràn đầy nhiệt huyết, miễn là vợ không có nhu cầu đặc biệt, anh ấy nếu không ôm sách kỹ thuật đọc thì cũng là chìm đắm trong thế giới lập trình.

Trịnh Vỹ Lệ không nói nên lời: "A Ninh, em có biết bây giờ anh ấy đang bất thường đến mức nào không, ban đêm anh ấy ngủ mơ đều nói về mật mã..."

Bình Luận (0)
Comment