Những người rời khỏi tiệc cưới không nhiều nhưng kết hôn trong thời kỳ thiên tai tận thế có dễ dàng không?
Cả đời chỉ kết hôn một lần, dù là nể mặt nhà họ Vu hay nhà họ Cố, những nhân vật quan trọng của quân đội hoặc chính phủ đều đến, đây là cơ hội quan trọng để cậu ba nhà họ Dung mở rộng mối quan hệ.
Kết quả... Đại bàng hói chết tiệt!
Dù sao thì đám cưới cũng đã xong.
Mặc dù ngôi nhà khá lớn nhưng cậu cả nhà họ Dung và Đình Đình rất hiểu chuyện, ăn tối xong đã ra ngoài đi dạo.
Cậu cả nhà họ Dung đi được một lúc thì đột nhiên bật khóc.
Dung Đình Đình không hiểu: "Bác cả, bác sao vậy?"
"Không sao, chỉ là cuối cùng thằng ba cũng kết hôn rồi, nếu ông bà nội ở dưới suối vàng biết được thì cũng có thể yên nghỉ rồi."
Thời gian quá lâu, Dung Đình Đình đã không còn nhớ rõ ông bà nội nhưng cô bé biết rõ mình muốn gì, dù là vì bản thân hay vì gia tộc.
"Bác cả, bác muốn kết hôn không?" Cô bé hơi ngẩng đầu hỏi: "Bây giờ nhà chúng ta đã khá hơn rồi, không phải ai cũng có thể giẫm đạp lên, trong nông trường có không ít phụ nữ muốn làm quen với bác, bọn họ không có địa vị gì, nếu bác muốn tìm một người nữa, cháu và chú ba đều sẽ ủng hộ bác."
Cậu cả nhà họ Dung lắc đầu: "Đình Đình, bác đã lớn tuổi rồi, cho dù có cưới những người phụ nữ đó thì cũng không thể sinh con, truyền tông nối dõi có cháu và thằng ba là được rồi.
Bọn họ tìm bác, còn không phải là vì muốn có một cuộc sống ổn định, đâu có tình cảm gì thật lòng, không cần phải giày vò nhau."
Trải qua hơn mười năm thiên tai, đã thấy chán ghét sự xấu xa của con người, cậu cả nhà họ Dung đã nghĩ thông suốt từ lâu, anh ta biết rõ trách nhiệm của thằng ba và Đình Đình, năng lực của mình có hạn nên không gây thêm phiền phức cho hai người.
Dung Đình Đình không khuyên nữa.
Những gì bác cả đã thấy, chẳng phải cũng là những gì cô bé đã tận mắt chứng kiến sao.
Sự kết hợp của chú ba và thím ba càng khiến cô bé hiểu sâu sắc hơn, trong thời kỳ tận thế thì làm gì có nhiều tình yêu như vậy, đều là sự kết hợp lợi ích môn đăng hộ đối.
Nếu chú ba không mượn được gió đông của chị A Ninh thì nhà họ Vu có thể hài lòng với chú ba như vậy không?
Nhìn rõ bản chất, bây giờ cô bé chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp.
Đợi đến ngày cô bé trở thành nhà giàu có, cho dù không có ao cá thì cá cũng sẽ tự động bơi tới.
Một phen hú vía, Khương Ninh về nhà sớm.
Hai người nghỉ phép dài, sống vô cùng nhàn nhã, Hoắc Dực Thâm vào bếp nấu bữa tối.
Lúc ăn cơm, biết Khương Ninh thích ăn đầu cá, anh cố ý gắp vào bát cô.
Khương Ninh đột nhiên thấy hơi buồn nôn: "Anh tự ăn đi."
Buổi tối, Hoắc Dực Thâm tắm xong đi ra, phát hiện Khương Ninh đã ngủ rồi.
Thời gian vẫn còn sớm, rảnh rỗi không có việc gì làm nên anh nảy ra hứng thú, anh chỉnh đèn đầu giường tối đi, đưa tay vào trong quần áo của cô...
Khương Ninh bị đánh thức, mơ màng vỗ tay anh: "Không muốn."
Hoắc Dực Thâm ôm cô vào lòng: "Em đến tháng rồi à?"
Khương Ninh suy nghĩ một chút: "Đáng lẽ hai ngày trước là phải đến rồi."
"Có thể thử không?" Hoắc Dực Thâm có chút nghi ngờ: "Dạo này tinh thần em có vẻ không tốt, lúc nào cũng buồn ngủ thích ngủ."
Lời này nói ra khiến Khương Ninh lập tức tỉnh táo lại.
Không thể nào một lần trúng ngay chứ?
Cô nghĩ ít nhất cũng phải mất nửa năm, dù sao cũng đã ngoài ba mươi rồi, muốn mang thai không dễ như vậy, mấy ngày nay đúng là có hơi mơ hồ, cũng không chú ý đến chuyện kinh nguyệt.
Khương Ninh không tích trữ que thử thai nhưng những năm trước mua quá nhiều đồ miễn phí, có hay không thì cô cũng không rõ.
Hai người lục lọi rất lâu, không ngờ lại tìm được mấy hộp.
Đợi mấy phút, thực sự xuất hiện hai vạch đỏ.
Hoắc Dực Thâm kích động: "Mang thai rồi?"
"Theo lý thì là vậy nhưng que thử thai không chắc chắn chính xác, hơn nữa bây giờ là buổi tối, xác suất chỉ là 50% thôi."
Tình huống này rất bình thường, Khương Ninh không dám vui mừng quá sớm: "Ngày mai thử lại lần nữa."
"Chắc chắn là mang thai rồi." Hoắc Dực Thâm vô cùng tự tin: "Chúng ta đã làm rất nhiều lần, xác suất rất cao."
Khương Ninh không biết nói gì: "..."
Sau khi tắt đèn, như bình thường Khương Ninh ngủ rất nhanh, ngược lại Hoắc Dực Thâm có tâm lý vững vàng lại mất ngủ.
Sáng hôm sau bị đánh thức sớm, thử lại vẫn là hai vạch đỏ.
Trong lúc nhất thời, Hoắc Dực Thâm trăm mối ngổn ngang.
Không ngờ rằng sau khi sống lại một lần nữa, gặp được Khương Ninh lại có kết quả hoàn toàn khác, bản thân không chỉ tìm được người ở bên mà còn có con của mình.
Người khác muốn có con, trải qua ngàn khó khăn vạn hiểm mà vẫn không được.
Hoắc Dực Thâm ôm chặt Khương Ninh: "A Ninh, cảm ơn em."
Anh rất mong chờ đứa con của mình với cô.
(Hoàn chính văn)