Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 134 - Chương 135

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 135 -

Hoắc Dực Thâm chắc hẳn có bóng ma tâm lý với diện tích lớn, cơ thể không tự chủ mà dừng lại, trong nháy mắt bị Khương Ninh lật lại trên đất.

Chân dài áp lên người, dùng sức vặn cánh tay anh.

Hai cơ thể quấn vào nhau, nhưng rõ ràng là Khương Ninh chiếm thế thượng phong.

Hoắc Dực Thâm dở khóc dở cười, hiếm khi không sử dụng đòn chí mạng để phản kích: “Tốt lắm, có thể đánh bậy đánh bạ đánh chết luôn sư phụ rồi.”

Khương Ninh hèn hạ lúng túng đứng dậy: “Xin lỗi, khiến anh giật mình rồi.”

Nhất thời kích động, cô lại đi đánh lén như vậy, xấu hổ quá.

Tiếp tục đối luyện, hai giờ sau, cả hai đều mồ hôi đầm đìa.

Khương Ninh đỏ mặt thở hổn hển, mồ hôi trên người chảy ra thoải mái không thể tả nổi.

Đậu Đậu đói bụng ôm búp bê vải trở về: “Anh chị ơi, em đói rồi, tối nay chúng ta ăn gì vậy?”

Hoắc Dực Thâm nhìn về phía Khương Ninh.

Ặc, chẳng lẽ cô lại phải nấu cơm? Cô đang muốn vui vẻ giành đồ ăn ngon trong không gian với Cola.

Không còn cách nào, Hoắc Dực Thâm cho nhiều quá, ngay cả từ chối mà cô cũng thấy ngại, nhưng thật sự là không muốn nấu cơm: “Sủi cảo?”

Đậu Đậu không muốn bị tài nấu ăn của anh trai đầu độc, lập tức vỗ tay: “Được được, sủi cảo chị gói ăn ngon nhất.”

Đều là sủi cảo, nhưng có trăm cách ăn.

Buổi trưa luộc rồi, buổi tối sẽ chiên.

Sủi cảo chiên, dùng nhân hẹ là ăn ngon nhất.

Khương Ninh trở về thay quần áo, rồi quay lại dạy Hoắc Dực Thâm chiên sủi cảo.

Không thể không nói, sủi cảo chiên thật sự rất thơm.

Vỏ ngoài khô vàng vừa giòn vừa thơm, nhân thịt bên trong thì phả hơi nước.

Cũng ở tầng 18, hơn nữa bên ngoài trời đang mưa, nếu không là đã xảy ra chuyện rồi.

Đậu Đậu ăn đến mức miệng bóng loáng, vỗ vỗ cái bụng nhỏ khoe khoang nói: “Chỉ ơi, chị xem em có em bé này.”

Khóe miệng Hoắc Dực Thâm giật giật: “...”

Trẻ con nói chuyện không biết chừng mực, Khương Ninh cũng dở khóc dở cười.

Xem ra, anh lại phải dạy Đậu Đậu một khóa rồi.

Cơm nước xong, Hoắc Dực Thâm lấy chén trong tay cô: “Để tôi rửa là được rồi.”

Kiểm tra bài tập của Đậu Đậu xong, Khương Ninh lên tiếng chào tạm biệt rồi trở về.

Mới vừa mở cửa, đã gặp phải Lục Vũ đi ra: “A Ninh, đến ăn sủi cảo nè.”

“Không đi đâu, tôi mới ăn no rồi.”

Thấy hai anh em kia ăn ngon quá, cô cũng không nhịn được mà ăn thêm rất nhiều.

Lục Vũ đưa mắt nhìn phòng 1801, sau đó hiểu ra cười nói: “Vậy được rồi, muốn ăn nữa thì cứ đến nhé.”

Ánh mắt anh ấy hơi kỳ lạ khiến Khương Ninh cảm thấy khó hiểu, nhưng không hiểu sao cũng thấy hơi chột dạ, chắc tại ăn một mình không nói với bọn họ.

Nhưng Hoắc Dực Thâm không nói, sao cô có thể tự làm chủ mời bọn họ đến chứ.

Mà đúng là sủi cảo ngon thật, có cơ hội phải trữ nhiều thêm một chút mới được.

Mấy ngày kế tiếp, cô vui vẻ ở trong nhà.

Đọc sách, rèn luyện, làm ba bộ quần áo, mười con thỏ con giờ đã lớn rồi, ôm vào lòng cũng rất rặng.

Cô đã cân rồi, nặng nhất là được một ký rưỡi, sắp làm thịt được rồi.

Tiểu Bạch lại mang thai lần hai, còn lợi hại hơn cả lần trước, chắc tầm mười hai con thỏ con.

Đáng tiếc sinh sớm, hy vọng sống sót rất mong manh.

Cô chữa trị cho bà Chung mấy ngày trước, lại tiếp tục đến châm cứu.

Cơm nước xong, cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều.

Bà ấy lấy cái túi ra, bên trong có khoảng một ký rưỡi bột màu trắng, thấp giọng cười nói: “Tiểu Khương, đây là bột sắn, bà cố ý mang đến cho các cháu thử một chút.”

Đây chính là vật để sống, Khương Ninh không muốn lấy.

“Cháu à, cứ cất đi, đây là thành ý của cả nhà bà.”

Bà Chung nắm chặt lấy cô không buông: “Nếu không phải các cháu cho Chung Bình cơ hội, cả nhà bà chắc chết đói cả rồi.”

Khương Ninh mỉm cười: “Bà cứ nói chuyện của mình trước đi ạ, nếu có thể giúp, cháu lấy cũng chưa muộn.”

Vẻ mặt bà Chung ngại cùng: “Đứa trẻ này…” Cũng quá thẳng thắn rồi.

Bình Luận (0)
Comment