“Chờ một chút.” Vu Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, cô ta thở hổn hển gọi Khương Ninh lại: “Tôi không cam lòng, tôi thực sự hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, tôi sẽ không nhường lương thực.
Khương Ninh cô giúp tôi một tay đi, tôi không muốn chết như vậy, sau đó bị họ ném xuống từ cửa sổ.”
Xem ra cô ta rõ hơn ai hết, chắc chắn mình sẽ chết.
Nghĩ đến bị ép đến cạn kiệt, chết thật sự không nhắm mắt.
Khương Ninh dừng bước, đưa tay vào trong túi móc ra, đưa cho cô ta một túi thuốc cũ, trong đó có mấy viên thuốc ngủ mạnh: “Cô tự xem mà làm.”
Vu Thanh Thanh nắm thật chặt thuốc, cố nén đau đớn trên cơ thể, cong lưng quay về 1202.
Trớ trêu thay, đây là nhà cô ta thuê nhưng hôm nay bọn họ lại chờ cô ta chết.
Nếu như có cơ hội làm lại, cô ta tuyệt đối sẽ không tiện tay trả lời tin nhắn trong nhóm, đưa một đám sói ác đi vào.
Muốn về nhà, nhớ cha mẹ, nhớ ông nội bà nội, muốn ăn những món ăn họ nấu, đáng tiếc không còn cơ hội nữa rồi.
Đúng vậy, trên đời không có thuốc hối hận.
Nắm chặt thuốc trong tay, Vu Thanh Thanh đã quyết định làm một chuyện.
Vừa mới tới lầu 18, ở hành lang truyền tới tiếng bang bang.
Trịnh Vỹ Lệ đang đánh quyền, luyện tập đến mức đầu đầy mồ hôi.
Lục Vũ và Trương Siêu cầm gậy đối luyện với nhau, vừa vụng về vừa khôi hài nhưng tinh thần cố gắng rất đáng khích lệ.
Thấy cô quay lại, hai người nhân cơ hội lười biếng: “A Ninh, cô đi ra ngoài hả?”
“Ừ, đưa Cola đi mấy vòng.”
“Bên ngoài như thế nào?”
Dù là mặc áo khoác lông chồn nhưng bọn họ vẫn chưa thể thích nghi được.
Từ khi cái lạnh ập đến, nơi xa nhất hai người đến chính là lên sân thượng lấy tuyết.
“Rất náo nhiệt, khắp nơi đều có cướp chặn đường.”
Lục Vũ cứng đờ: "…”
Trương Siêu cứng đờ: "…”
Thật đáng sợ, nếu bọn họ đi ra ngoài sẽ chết chứ?
“Ninh, không phải nói đùa đấy chứ?”
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Khương Ninh không có ý định giấu giếm, lấy gậy đánh golf bị nhuốm máu ra: “Mọi người thấy thế nào?”
Lục Vũ sợ hãi ôm lấy Trịnh Vỹ Lệ: Vợ, anh sợ!
Trương Siêu không có người để ôm, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Tận thế ép người bình thường trở thành ma quỷ, chứ nói đến những kẻ lăn lộn trong xã hội đen.
Bà Chung lo lắng như vậy không phải không có lý do, lầu 18 bị để mắt là chuyện sớm muộn, bọn họ phải nhanh chóng trở lên mạnh mẽ, không thể kéo chân lầu 18.
“Vũ, chúng ta tiếp tục tập luyện!”
“Siêu, chúng ta có thể làm được!”
Trở về nhà thay quần áo, vừa cởi áo chống đạn xuống, tiếng bộ đàm liền vang lên.
“Khương Ninh, hôm nay có muốn đối luyện không?”
“Có, lập tức đến đây.”
Hôm nay chạy cả ngày bên ngoài, đã làm chậm trễ huấn luyện của Cola nhưng chuyện này không làm khó được Hoắc Dực Thâm.
Anh mặc cho Đậu Đậu quần áo dày cùng vớ, đeo mũ chống gió lạnh lên: "Đậu Đậu lên cầu thang đứng nhìn Cola chạy.”
“Vâng anh.”
Ở trên giường cả ngày, bây giờ có thể chơi với Cola, trong lòng Đậu Đậu không biết vui như thế nào.
Giới hạn luyện tập là hai tiếng, Khương Ninh mệt mỏi, mồ hôi đầy người, không ngừng thở hổn hển.
Loại mệt mỏi này, vừa mang đến niềm vui vừa cảm thấy thoải mái.
Hơn nữa Khương Ninh còn phát hiện, thể lực tăng lên tinh thần lực dùng để xới đất gieo trồng trong không gian cũng tăng lên.
Mặc dù chậm chạp như ốc sên nhưng vẫn đang phát triển theo hướng tốt, tương lai vô cùng khả quan!