Nếu đổi thành trước đây, Dương Vĩ Thông vô cùng tự tin rằng người đi ra từ cô nhi viện như Khương Ninh sẽ rất dễ nắm thóp.
Biết kiếm tiền lại biết sinh tồn, không có cảm giác an toàn lại thiếu tình thương, bản thân lại rất mẫn cảm.
Anh ta chỉ cần đúng bệnh mà hốt thuốc, dựa vào dáng vẻ đẹp trai mà ngoắc ngón tay, đừng nói đến việc tặng các loại quà, thậm chí cô còn vội vàng hiến thân cho anh ta.
Rốt cuộc Khương Ninh bị sao vậy? Trước đây nói tặng quà liền tặng quà, vì để theo đuổi anh ta mà không tiếc ra ngoài thuê nhà, ngay cả mua AJ trị giá hơn tám nghìn cũng không chớp mắt.
Loại con gái mù quáng trong tình yêu như này, nói trở mặt là trở mặt ngay, cứ như biến thành người khác vậy.
Đợi chút, Dương Vĩ Thông đột nhiên nhớ đến lời nói mơ hồ của Tô Mộng Dao, rất nhiều lần đều đang ám chỉ hình như Khương Ninh biến thành một người khác, chẳng lẽ Khương Ninh cô ta thật sự đổi thành một người khác?
Ngay cả thiên tai, tận thế cũng có thể xảy ra, còn có cái gì không thể chứ!
Dương Vĩ Thông rơi vào trầm tư, anh ta không chú ý đến sự khác thường của người đàn ông, trong não đều nghĩ đến bí mật của Khương Ninh.
Nếu phán đoán không sai, chỉ cần nắm thóp được điểm yếu này, còn sẽ sợ không thể ăn ngon mặc đẹp sao?
Trên cổ có chút ướt…
Không đúng, sao lại có mùi tanh?
Anh ta giơ tay lên sờ, phát hiện cả bàn tay đều là máu tươi.
“A!”
Anh ta kèo thét kêu la, vội vàng lùi người về sau.
Thi thể ngã xuống, chỉ thấy một người phụ nữ mặc quần áo chống rét màu đỏ đứng ở trước mặt, từ trên xuống dưới chỉ để lộ đôi mắt lạnh băng.
Nhưng Dương Vĩ Thông vẫn nhận ra được Khương Ninh, chiếc đường đao nhuốm máu kia chỉ thuộc về mình cô!
“Khương Ninh, cô điên rồi!”
Sau khi tức giận, sự tủi hổ nối tiếp mà đến, Dương Vĩ Thông mặt đỏ tía tai, anh ta hận không thể đào một cái hố mà chui xuống.
Khương Ninh cười lạnh: “Anh nghĩ cũng rất thông suốt.”
Không đợi Dương Vĩ Thông tỉnh táo lại, răng nanh của Cola đã đói khát đến không chịu được nữa, nó lao nhanh đến điên cuồng cắn xé mặt anh ta…
Cái thứ chó chết không có tình người!
Xúi bậy con sen bán nó đến quán thịt chó đúng không?
Dương Vĩ Thông bị cắn đến mức cả khuôn mặt đều là máu, gào thét: “Khương Ninh, mau đuổi con súc vật này đi đi.”
“Súc vật?” Khương Ninh nhìn người đàn ông đang nhếch nhác nói: “Nó còn có tình người hơn anh nhiều, hơn nữa từ trước đến nay đều không ăn bám.”
Con sen không nói gì, Cola tiếp tục cắn.
Nói được làm được, thấy anh ta một lần nó cắn anh ta một lần!
Dương Vĩ Thông liều mạng phản kháng: “Là cô, là cô giết Tô Mộng Dao.”
“Là tôi giết, nhưng thì sao nào?” Khương Ninh ngăn lại Cola: “Đừng nói cứ như anh không giết người vậy, không phải chính anh đâm chết Vu Thanh Thanh à?”
Khát vọng sống dâng trào, máu tươi ở trên mặt rất nhanh đã đông lại, anh ta không ngừng rên lên: “Cô, cô không phải là Khương Ninh.”
“Là sao?”
“Cô mượn xác hoàn hoàn, nhập vào cơ thể của Khương Ninh.”
“Đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi à?”
“Cô đừng có ngụy biện, tôi biết cô tuyệt đối không phải là cô ấy.” Dương Vĩ Thông chắc chắn nói: “Tôi hiểu rất rõ cô ấy, cô chính là thứ giả mạo.”
“Không ngờ anh lại giỏi như vậy.”
Khương Ninh không phủ định: “Không sai, Khương Ninh thật sự đã chết từ lâu rồi, tôi căn bản không phải là cô ấy.”
Nói xong, cô bình tĩnh mỉm cười nhìn anh ta.
Bị máu làm mờ mặt, Dương Vĩ Thông nhìn không rõ vẻ mặt cười như không cười của cô, thậm chí bởi vì nhận được đáp án khẳng định mà đắc chí: “Tôi có thể giữ bí mật cho cô.”