Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 168 - Chương 169

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 169 -

Mặc dù Khương Ninh bận làm việc, cũng biết rằng chó con là đồng đội đáng tin cậy nhưng cô vẫn không hoàn toàn giao phó mọi việc cho nó.

Thỉnh thoảng cô sẽ xoay người lại để đề phòng nó bị ai đó mua đi với giá không đồng.

Kết quả, khi cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Đậu Đậu lấy một con dao bổ dưa hấu từ trong túi ra.

Hừm, quả nhiên cục cơm nắm này đã học được cách cầm dao rồi!

Cô theo bản năng nhìn về phía Hoắc Dực Thâm: “Là anh dạy cho em ấy à?”

Hoắc Dực Thâm không hề phủ nhận: “Không tốt sao?”

“Không, không phải, khá tốt đấy.”

Tận thế buộc con người ta phải trưởng thành, từ bão lớn đến lũ lụt rồi đến mùa đông rét buốt, quả thực có không ít đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên đã học được cách dùng dao.

Đậu Đậu không thể thua ngay từ vạch xuất phát được.

Nếu thua, lưỡi hái của Tử Thần sẽ tìm ngay đến cửa.

Ừm, mặc dù khá đơn giản và thô sơ nhưng sử dụng lại rất hiệu quả.

Chặt tre rất nhanh, chặt thành từng đoạn dài bằng nhau rồi dùng dây thừng buộc lại thành từng bó.

Đậu Đậu xung phong nhận việc, muốn kéo cây tre về, Hoắc Dực Thâm thực sự đã buộc cho cô bé vài đốt: “Không được vừa kéo nửa đường đã than mệt đấy.”

“Anh ơi, em sẽ kéo nó về tới nhà.”

Trên núi có rất nhiều người, có vài đứa trẻ ăn mặc rách rưới nhưng đều dùng dao ra sức chặt củi, nếu cô bé muốn được ăn ngon mặc đẹp thì phải cố gắng nhiều hơn mới được.

Đậu Đậu vô cùng quyết tâm, không thể kéo chân anh trai của mình được.

Sau khi chuẩn bị tre bương* sẵn sàng, Hoắc Dực Thâm hỏi Khương Ninh: “Cô có muốn lấy củi không?”

*Tre bương: Hay còn được gọi là tre bát độ, là loại tre có lá tre được thu mua để xuất khẩu, tre bát độ rất khác với tre thường, chúng có kích cỡ to hơn, nó là loại cây mọc hoang, xuất hiện rất nhiều ở cả vùng cao và đồng bằng.

Trong không gian có rất nhiều củi nhưng nếu không có một con đường thông thoáng thì rất khó để lấy nó ra: “Anh thì sao?”

“Muốn lấy một ít không?”

Vì vậy họ đã cùng nhau chặt một cây thông, định kéo về rồi chặt làm đôi.

Nếu lấy nhiều hơn nữa thì rất khó để quay về.

Gia đình nhà họ Chung mỗi người chặt một cây thông, muốn kéo về được cũng phải mất một mạng người, suy cho cùng họ đều là những người văn nhã ngồi văn phòng nghiên cứu, đối với những công việc cần bỏ sức lực ra thì họ thực sự không thành thạo lắm.

Lên núi đã khó, xuống núi càng khó hơn.

Tuyết tích tụ thành từng mảng băng, một khi bị trượt chân, người sẽ ôm theo bó củi lăn xuống núi, nếu không may thì ngay cả mạng sống cũng không giữ được.

Mọi người rất cẩn thận, giúp đỡ lẫn nhau, khó khăn đi xuống núi.

Đậu Đậu cầm con dao bổ dưa đi phía trước mở đường, Cola đi phía sau để đề phòng người khác đánh lén, cả nhóm kết hợp hành động vô cùng lưu loát.

Khương Ninh cảm thấy buồn cười nhưng cũng cảm thấy đau lòng.

Thiên tai tận thế, buộc con người ta biến thành tinh hết rồi.

Sau khi xuống đến được chân núi mà không gặp bất cứ nguy hiểm gì, chó con tự giác kéo xe trượt tuyết qua: Nào, bỏ lên đây.

Nhìn nó khoe khoang khoác lác như vậy, Khương Ninh thực sự cảm thấy nó quá ngạo mạn.

Đặt bó củi phía dưới, sau đó dựng bó tre lên trên.

Bởi vì làm đông khô, lại dính thêm một chút nước, Khương Ninh cũng chia cho mình một bó, mang lên đi: Đi thôi!

Chó con khởi động bốn cái chân của mình, ủa, sao nó không kéo được?

Con sen thật tốt biết bao!

Nhưng bản thân đã lỡ khoác lác như vậy rồi, có phải quỳ cũng phải kéo về.

Đậu Đậu kéo ba đoạn ống tre, kéo sợi dây thừng đi về phía trước.

Mặt băng rất trơn, dù có hơi khó khăn một chút nhưng vẫn không sao.

Hoắc Dực Thâm bưng bó củi lên, tay còn lại kéo một bó tre bương lớn, khi bước đi cơ thể vẫn thẳng tắp.

Gia đình nhà họ Chung cảm thấy vô cùng xấu hổ, mấy người trẻ tuổi này thật lợi hại, dù làm việc gì cũng đều làm rất giỏi!

Chó con lại thử kéo thêm lần nữa, vậy mà lại dễ dàng kéo đi được?

Vừa quay đầu lại đã thấy con sen đang đẩy mạnh ở phía sau.

Trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào, nó lao thẳng về phía trước.

Một chó kéo, một người đẩy, đủ loại ánh mắt hâm mộ, ghen tị và cả căm ghét đều hướng về đây.

Chú chó này giỏi ghê, nuôi nó còn có ích hơn nhiều so với nuôi một đứa trẻ.

Cúi đầu nhìn những kẻ lãng phí lương thực trong nhà, chúng thậm chí còn không bằng một nửa chú chó kia nữa.

Núi Phượng cách khu chung cư khoảng vài km, bọn họ đi một đoạn lại nghỉ ngơi một lúc để giữ sức, trên đường đi bọn họ còn ăn chút gì đó để lót dạ.

Bình Luận (0)
Comment