Khương Ninh vừa nói xong, bác gái sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cũng không dám… lắm mồm thêm câu nào nữa.
Sợ Khương Ninh giết chưa thỏa, vội vàng xoay người bước đi.
Những người khác cả người đều toát mồ hôi lạnh, trông như bầu hồ lô, không dám nói nửa lời thừa thãi.
Bọn họ cũng hồ đồ, quản việc vớ vẩn của người khác làm gì.
Sợ bị người xấu giết, ai cũng đều rời đi.
Cola giãy thoát khỏi dây thừng lao tới, không ngừng lay Khương Ninh, vẻ mặt vừa lo lắng vừa tức giận: "Gâu, gâu, gâu… "
Này con sen, chị bị sao không?
Khương Ninh vuốt đầu nó, trấn an: "Không có gì đâu."
Đậu Đậu chạy theo tới, vẻ mặt sốt ruột quan tâm: "Chị ơi, chị không sao chứ?"
Hai gương mặt đều tràn đầy sự quan tâm không khỏi làm Khương Ninh thấy ấm áp trong lòng, ở thời tận thế thiên tai này lại có người còn quan tâm cô.
Ba Chung toát mồ hôi lạnh cả người: "Không sao là tốt rồi."
Bị mấy viên gạch đập mạnh, Khương Ninh lo lắng xương cốt Hoắc Dực Thâm bị thương: "Anh chắc chắn không bị gì chứ?"
Hoắc Dực Thâm cử động bả vai, trong mắt hiện lên tia đau đớn: "Hẳn là không quá đáng ngại."
Nhìn không phải quá linh hoạt, cho dù không thương đến xương cốt, nhưng bị bầm tím ngoài da là chắc chắn.
Ba Chung đề nghị: "Chúng ta mau trở về đi, nếu thật sự không khỏe thì phải đi bệnh viện."
Quên chuyện thuốc men đi, nhưng may mắn vẫn còn bác sĩ nghe theo lời chính phủ kêu gọi, vẫn có thể xem bệnh, tuy nhiên thuốc thì phải tự đi tìm.
Tìm bác sĩ khoa chỉnh hình có kinh nghiệm khám, như vậy mới an tâm.
Hoắc Dực Thâm đổi vai khiêng mảnh gỗ, Khương Ninh đi chầm chậm phía sau anh đẩy xe trượt tuyết, thỉnh thoảng chú ý đến cử động của anh.
Bị thương, không chạy.
Đậu Đậu lo lắng cho anh trai, dụi dụi mắt nhưng không khóc.
Trở lại khu chung cư Cẩm Vinh, ba người Trịnh Vỹ Lệ xuống lầu giúp mang đồ.
Biết được Hoắc Dực Thâm bị thương, không khỏi sốc tới mức rớt quai hàm.
Anh đỉnh như vậy, làm sao mà có thể bị thương?
Nhưng mà, mấy người quay về cũng chưa ai nói tại sao anh lại bị thương.
Hai mắt Trương Siêu quét qua Khương Ninh, dường như đã hiểu.
Đem đồ vật này nọ lên lầu, Khương Ninh đi theo vào 1801: "Anh cởi áo ra đi, tôi kiểm tra một chút."
Mới học y một năm, tuy rằng kiến thức còn hạn chế nhưng ít nhiều gì vẫn hiểu biết hơn người bình thường.
Hoắc Dực Thâm không từ chối, anh đốt bếp than trước, khi trong phòng ấm áp thì đứng lên nói: "Đậu Đậu, em đưa Cola ra ngoài đi."
Đậu Đậu tuy không biết gì, nhưng vẫn nghe lời.
Con chó không muốn đi, nhưng vẻ mặt con sen không đúng lắm, vì thế bèn ỉu xìu rời đi.
Vẻ mặt xấu hổ, nhưng Hoắc Dực Thâm vẫn cởi áo ra.
Mùa đông mặc nhiều, phải cởi nhiều lớp, chỉ còn lại lớp quần áo giữ ấm cuối cùng.
Cơ thể ngồi ngay ngắn, không biết để tay ở đâu.
Khương Ninh cũng có chút xấu hổ, tuy nhiên vẫn kèo quần áo trên vai anh ra, nhẹ nhàng ấn vào vị trí xung quanh: "Có thấy xương đau không?"
Đau, nhưng dường như không phải xương cốt, thỉnh thoảng có hơi run rẩy, mang theo cảm giác tê dại sưng tấy.
"Bầm tím ngoài da, có lẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian."
May là mặc dày, nếu không thì không gãy xương mới là lạ.
"Tôi lấy chút rượu thuốc cho anh mát xa, uống thuốc tiêu viêm với bôi thuốc sẽ mau khỏi hơn."
Lần trước tìm được không ít thuốc, hai người đều không bị thiếu.
Hoắc Dực Thâm không từ chối, Khương Ninh không bắt ép, tuy nhiên rượu thuốc anh pha đã bị đông cứng.
Khương Ninh về nhà đi lấy: "Tôi có một chai nhỏ."
Về đến nhà, vào phòng lấy một bình thủy tinh lớn, đổ khoảng nửa bình nước khoáng.
Sợ anh nhìn ra manh mối, tới bồn đổ vào chút nước ấm, đợi khoảng một lúc mới đem bình nước khoáng vào.
"Rượu thuốc tiêu viêm tốt lắm, anh đưa vai trần qua đây."
Không mặc đồ sẽ chết lạnh mất, nhưng Hoắc Dực Thâm không quen để trần trước mặt con gái, anh thay thành áo ba lỗ, những bộ phận khác vẫn được che rất kín đáo.