Nghe anh miêu tả, Khương Ninh cảm giác không phải rất nghiêm trọng, theo thói quen hỏi một câu: “Ăn chưa?”
“Vẫn chưa, Đậu Đậu đang làm.”
Đậu Đậu làm bữa sáng? Cho dù cô bé đứng bên cạnh bếp cũng không với tới nồi.
“Dù sao cũng phải học dần dần.”
Cũng đúng, trẻ con thời tận thế không thể ngạo mạn, nếu không sẽ không thể sinh tồn.
“A!”
Bên kia bộ đàm, truyền đến tiếng kêu đau đớn của Đậu Đậu.
Khương Ninh hỏi: “Làm sao vậy?”
Sẽ không bị bỏng dầu giống như Hoắc Dực Thâm chứ?
Đầu kia bộ đàm không có âm thanh.
Nghĩ đến chuyện bởi vì mình nên anh mới bị thương, nếu không Đậu Đậu cũng sẽ không phải học nấu cơm, Khương Ninh mở cửa phòng đi tới phòng 1801: “Đậu Đậu?"
Gõ vài cái, cửa mới mở ra.
Đậu Đậu không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là thấy anh trai bị thương, xung phong nhận việc phải chăm sóc anh, vì thế bắt đầu học làm bữa sáng.
Ai ngờ tay không với tới nồi, vì thế cô bé phải lấy ghế đẩu tới để đứng lên.
Cô bé bất cẩn đứng không vững nên ngã xuống, may mà đã được Hoắc Dực Thâm rèn luyện, tay chân của cô bé phản ứng rất nhanh, thay đổi tư thế rơi xuống đất, không tự làm mình bị thương.
Thế nhưng, tâm trạng Tiểu Đậu Đinh lại không tốt, cúi đầu móc ngón tay, ánh mắt ngấn lệ đảo quanh: “Chị, em có phải rất vô dụng không? Ngay cả bữa sáng cũng không biết làm.”
Cảm giác như giây tiếp theo cô bé sẽ khóc.
Khương Ninh xoa nhẹ đầu cô bé an ủi nói: “Mới năm tuổi đã học làm bữa sáng, em đã vô cùng tuyệt vời rồi, anh trai em cũng chỉ mới học được gần đây thôi.”
Hoắc Dực Thâm bị điểm danh: “...”
Cuối cùng, anh đành phải cùng an ủi cô bé: “Đúng rồi, Đậu Đậu giỏi hơn anh trai nhiều.”
Bởi vì cô nên hai người mới không có bữa sáng, trong lòng Khương Ninh áy náy: “Đậu Đậu muốn ăn gì? Chị dạy em làm.”
“Sủi cảo.” Lúc này Đậu Đậu mới vui vẻ: “Anh trai muốn ăn sủi cảo.”
Vì thế, Đậu Đậu lại đứng trên băng ghế, Khương Ninh ở bên cạnh cẩn thận dạy dỗ.
Cola đứng lên chống trên bếp lò: Nó cũng phải học!
Nếu không phải đây là tận thế, Khương Ninh lập tức đưa con chó con này đi thi đại học, không chừng nó còn có thể cầm văn bằng về.
Khỏi phải nói, đúng là cô đã quá xem thường Đậu Đậu rồi, học cũng rất ra dáng, cô bé để ý đến cả việc nấu nước, rửa chén, lau bàn.
Khương Ninh cũng không vui, cô nhíu chặt mày.
Hoắc Dực Thâm lái Hummer, chắc chắn điều kiện kinh tế sẽ không quá kém, mà Đậu Đậu lại biết làm mấy việc vặt vãnh này.
Khỏi phải nói, chắc chắn là bị nhà bác cả vô lương tâm ép bức.
Nghĩ đến tính cách độc ác của Hoắc Dực, Khương Ninh không khỏi có chút tò mò, không biết kết cục cuối cùng của nhà bác cả là gì?
Đương nhiên đây là việc riêng của anh, cô sẽ không không biết ý tứ mà đi hỏi.
Hai người một chó trong bếp, Hoắc Dực Thâm thì đứng cạnh cửa bếp.
Có lẽ ngay cả anh cũng không phát hiện, khóe miệng của mình hơi nhếch lên.
Không thể không thừa nhận, tài nấu ăn của Đậu Đậu mạnh hơn Hoắc Dực Thâm rất nhiều, chẳng những nấu chín, hơn nữa còn không bị rách da.
Tiểu Đậu Đinh tâm trạng tốt, cẩn thận cầm thìa múc nửa bát: “Anh, mau nếm thử đồ em làm.”
Không chỉ cho anh trai, còn cho Khương Ninh và Cola.
“Chị ăn rồi, em cứ ăn đi.”
Cola là chó tham ăn, chạy về phòng ngậm chậu rửa mặt Khương Ninh đặt ở phòng tắm lại đây: Nào, đổ đầy đi!
Thật mất mặt quá đi, cảm giác giống như cô bạc đãi chó con vậy.
Khương Ninh nhéo lỗ tai nó: “Nhân rau hẹ, mày không được ăn, ăn vào sẽ chết.”
Cola hóa đá, cả thân chó đều thấy không ổn.
Nó không muốn chết lại tức giận, ngậm chậu rửa mặt xoay người rời đi.
Hừ, cái này không thể ăn cái kia không thể ăn, cuộc sống không có cách nào trôi qua.
Hoắc Dực Thâm ngồi trước bàn ăn, đầu tiên là khen Đậu Đậu vài câu, sau đó ngẩng đầu hỏi Khương Ninh: “Không ăn chút nào thật à?”
Khương Ninh từ chối: “Tôi thật sự đã ăn rồi.”