Thấy sắc mặt Khương Ninh không tốt, Hoắc Dực Thâm trấn an: “Cô không cần lo lắng, chỉ số thông minh của Cola rất cao là đồng bọn trung thành nhất của loài người, tôi tin nó sẽ không như thế.”
Trong lòng Khương Ninh không chắc chắn, dù sao thời tiết cực lạnh kéo dài đến một năm, mà lúc Cola cứu cô rồi bị chém chết, thời tiết cực lạnh cũng chỉ mới được ba tháng mà thôi.
Khi đó nó chỉ muốn bảo vệ cô, bị người ta quăng đi đến chết cũng không muốn nhả ra...
Tình cảnh quá đẫm máu, Khương Ninh không muốn nhớ lại, chỉ ôm chặt Cola không buông.
Lần này, đến lượt cô bảo vệ nó.
Cảm nhận được tâm trạng bất thường của cô, chó con nhào vào trong lòng cô: Con sen sao vậy?
“Yên tâm, tôi sẽ huấn luyện nó thật tốt.”
Huấn luyện tốt? Cola nghiến răng, không phải nó đã tốt nghiệp rồi sao!
Hoắc Dực xoa đầu chó của nó: “Huấn luyện là tu hành, chúng ta sống đến già thì phải tu hành đến già.”
Chó con méo miệng, xì!
Về đến nhà, Khương Ninh đo chiều cao cân nặng cho nó, ghi chép lại số liệu của các bộ phận.
Không chỉ có nó, ngay cả Đại Hôi và Tiểu Bạch cũng phải đo.
Sờ soạng hai con mấy lần, không biết có phải do thần kinh cô đang rối loạn hay không, cô cứ cảm thấy chúng nó cũng thay đổi, hơn nữa lá gan cũng càng lúc càng lớn.
Tốn thời gian vài ngày, làm hơn hai ngàn mũi tên tre, đồng thời kỹ thuật bắn nỏ cũng đang được cải thiện.
Ngại khoảng cách lối đi nhỏ không đủ xa, mấy người lên sân thượng để thách thức giới hạn.
Thời tiết âm 40 độ, bọn họ tự cuốn mình thành con gấu rồi mà vẫn tiếp tục cuốn.
Ai cũng muốn nằm thắng, nhưng không ai dám nằm thắng, sợ nằm thắng rồi sẽ không còn cơ hội đứng lên.
Nhưng thật sự trời quá lạnh, tay bọn họ run rẩy như mắc bệnh Parkinson.
Trương Siêu thấy Khương Ninh vẫn rất vững chãi, quả thực hoài nghi cuộc sống: “A Ninh, sao cậu chịu được hay thế?”
Cô không mặc dày bằng anh ấy, nhưng dường như cô không lạnh, điều này không khoa học!
Khương Ninh liếc anh ấy một cái: “A Siêu, tớ không ốm yếu, cơ thể cũng không bị suy nhược, còn có một trái tim nhiệt tình như lửa.”
Lục Vũ ốm yếu: “...”
Thật sự sẽ tạ ơn, thiên tai tận thế cũng không quên nội hàm, anh ấy trêu ai chọc ai chứ?
Ai ốm yếu chứ, vợ nói gần đây anh rất tuyệt!
Khi bị nghiền ép thành thói quen, hai người hoàn toàn từ bỏ phản kháng, huống chi Khương Ninh có thầy giáo riêng Hoắc Dực Thâm dạy, quả thật thực lực càng ngày càng biến thái.
Cảm giác như cô sắp phóng thẳng lên trời, chẳng những giá trị võ công từ từ tăng vọt lên, ngay cả thể chất cũng đang ngồi hỏa tiễn.
Thời tiết gì mà trong lòng cũng không chịu được, không khí ẩm ướt lạnh lẽo chui vào khe xương, cảm giác linh hồn cũng bị đông cứng luôn rồi.
Nhưng nhìn cô, lại nhìn Hoắc Dực Thâm...
Hự, anh cũng không mặc nhiều bằng hai người họ, thật hâm mộ thể lực nghịch thiên của anh.
Giỏi vậy cũng đúng!
Không so nổi, không đánh lại, vẫn luyện bắn nỏ thật tốt rồi nói sau.
Nghỉ ngơi vài ngày, Hoắc Dực Thâm đưa ra lời mời đối luyện.
Khương Ninh nghi hoặc: “Hình như cánh tay của anh còn chưa khỏe.”
“Không sao, một tay cũng được, chỉ cần cô không đụng vào chỗ đau của tôi.”
Chỗ đau à? A a, ý anh là bả vai, hay là ‘trộm đào’?
Được rồi, Khương Ninh thừa nhận cô có hơi không đứng đắn.
Cô vẫn có chút võ đức, thật sự không công kích chỗ đau của anh, thậm chí còn chủ động tránh đi.
Mà Hoắc Dực Thâm cũng thật sự có bản lĩnh, cho dù trở thành sư thầy một tay cũng không để Khương Ninh được lợi.
Đồng thời cũng độc lập đến đáng sợ.
Lúc Đậu Đậu ngã khi nấu sủi cảo, Khương Ninh cho rằng anh sẽ mượn cơ hội mở miệng, nhờ cô hỗ trợ nấu cơm hoặc là dạy Đậu Đậu nấu nướng.
Mọi chuyện đều là do cô mà ra, nếu anh mở miệng, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng Hoắc Dực Thâm lại không nói gì, tất cả đều tự giải quyết.
Điều này làm cho Khương Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Đi tới hôm nay, cho dù bầu không khí của tầng 18 rất hài hòa, sự đề phòng của cô vẫn không hề giảm xuống.