Tất cả mọi người đều rất tức giận, toà khác mới nộp ba cân, dựa vào cái gì bọn họ phải nộp sáu cân?
Nhưng nhìn thấy Hạ Chí An chịu đánh thay bọn họ, trong lòng dù có tức giận đến đâu cũng không thể xả ra.
Nhưng mà, trong lòng thật sự không phục.
Vì thế, có người mạnh dạn hét lên: “Muốn chúng tôi nộp thức ăn cũng được, các người bảo tầng 18 nộp thức ăn trước đi!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: “Đúng vậy, nếu tầng 18 nộp, chúng tôi sẽ nộp, một chút cũng sẽ không thiếu!”
“Còn có tầng 17, trong nhà bọn họ có rất nhiều thức ăn, các người có năng lực thì bảo bọn họ ngoan ngoãn nộp thức ăn đi, bắt nạt những quả hồng mềm* như chúng tôi thì có ích gì?”
*người yếu đuối.
Một hòn đá khuấy động ngàn tầng sóng*, vẻ mặt của ai cũng đều đang rất tức giận.
*Một câu nói hoặc một hành động nhỏ dẫn đến phản ứng mãnh liệt.
Đại ca dẫn đầu nhíu mày, có vẻ như nếu hôm nay không khiến tầng 17 và tầng 18 nghe theo, chuyện này thật sự không thể kết thúc.
Cũng được, hôm nay bọn họ sẽ xông lên tầng 18, chỉ cần đối phó được bọn họ, để xem còn tên nào mắt mù còn dám phản kháng!
Vì thế, Hạ Chí An dẫn đường, nhóm bảo kê thu thức ăn thái độ kiêu ngạo, mà đám người sống sót không sợ chết lại cười trên nỗi đau của người khác.
Mặc kệ ai thắng ai thua thì đều có thể giúp bọn họ bớt giận, tốt nhất là khiến hai bên đều bị thiệt hại.
Rất nhanh, cánh cửa cầu thang tầng 16 đã bị đập kêu phanh phanh.
Đám Khương Ninh đứng ở cửa cầu thang, nghe thấy hết toàn bộ, bọn họ thật sự rất cạn lời với đám ngu ngốc ở tầng dưới.
Đến cũng đã đến rồi, xuống dưới gặp bọn họ một chút.
Vì thế, tất cả mọi người mang theo trang bị xuống tầng, chó con xung phong đứng trước.
Đậu Đậu lại một lần nữa bị nhốt ở trong nhà: “...”
Xuống đến tầng 17, người nhà họ Chung đã đứng đợi ở cửa cầu thang, trong tay cầm gậy.
Vẻ mặt của họ lo lắng sợ hãi, nhưng cũng không hề chùn bước.
Khương Ninh cau mày: “Bọn họ đâu?”
Người mà cô hỏi là phòng 1702 và 1703, vì sao không ra ngoài!
Bà Chung lúng túng nói: “Gõ cửa rồi nhưng không trả lời, có lẽ là ra ngoài tìm đồ rồi.”
Miệng thì nói như vậy, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra.
Tầng 18 vốn dĩ cũng không trông đợi vào bọn họ, họ tiếp tục đi xuống.
Đội hình giống nhau, thứ tự xuất hiện không đổi, thứ thay đổi duy nhất chính là đằng sau họ có thêm người nhà họ Chung.
Cánh cửa lần lượt được mở ra, đôi chân thon dài, đường đao quý giá, ánh mắt lạnh băng, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp…
Đại ca dẫn đầu cầm súng sửng sốt một lúc, cảm giác như trong não vang lên tiếng BGM.
Thiên tai tận thế, người sống sót bình thường sống người không ra người quỷ không ra quỷ, mà cô lại mịn màng bóng nhẵn, đặc biệt là người phụ nữ đứng ở phía sau cô, đùi còn thô hơn cả đàn ông, một bữa ăn bao nhiêu thức ăn mới có thể cường tráng đến như vậy chứ?
Còn có chàng trai đẹp trai cầm chuỳ, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả con gái.
Vừa hay ông trùm chơi chán muốn đổi khẩu vị, bắt anh ấy lại hầu hạ ông trùm cũng rất tốt.
Ừm, tầng 18 quả thật có bảo tàng, hôm nay phải lấy hết!
Đại ca dẫn đầu lập tức giơ súng, cách hàng rào nhắm chuẩn vào đầu Khương Ninh: “Tầng 17, 18 đúng không? Cả khu nhà này đều do bọn tao quản lý, từ ngày hôm nay trở đi mỗi người chúng mày mỗi tháng đều phải nộp một trăm cân thức ăn, bọn tao sẽ bảo vệ chúng mày an toàn.
Nếu không nộp, hừ, hỏi xem thứ ở trong tay tao có đồng ý không.”
Mỗi tháng một trăm cân? Những người sống sót trợn tròn mắt!
Hay lắm, hay lắm, ai bảo đám súc vật tầng 18 không chia thức ăn cho bọn họ, hiện tại gặp họa rồi chứ? Đáng đời!
Không biết còn tưởng một trăm cân thức ăn là của bọn họ và bọn họ hoàn toàn quên mất chuyện gì sẽ xảy ra nếu bản thân không nộp đủ ba cân thức ăn.
Tóm lại, chỉ cần tầng 18 sống không tốt, bọn họ sẽ liền cảm thấy thoải mái ở trong lòng.
Khương Ninh không vội nói chuyện, mà quay đầu nhìn về phía Hoắc Dực Thâm.
Đôi mắt Hoắc Dực Thâm thăm thẳm, từ trên cao nhìn xuống tên đại ca dẫn đầu đang cầm súng đắc ý.
Cũng chỉ là một nhóm năm người, hai người cầm súng, ba người khác tay cầm gậy sắt mà lại khiến những người sống sót của khu chung cư Cẩm Vinh nghe theo.
Nhận được phản hồi của anh, Khương Ninh không khỏi bật cười, khoáy lỗ tai hỏi: “Anh nói cái gì? Vừa nãy tôi nghe không rõ.”