Hoắc Dực Thâm chăm chú nhìn Khương Ninh: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tuy nhiên, đối phương lại quyết tâm muốn chặt đầu của cả hai, chiếc rìu giáng mạnh xuống, cánh cửa gỗ của phòng nghỉ đột nhiên bị xuyên thủng.
Thôi rồi, hôm nay không ai có thể rời đi, dù có lợi hại đến đâu cũng không thể sống sót toàn vẹn trước hỏa lực dày đặc của kẻ địch.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Khương Ninh nắm lấy tay Hoắc Dực Thâm rồi lướt nhanh vào không gian.
Một số người lao vào, giơ súng lên và bắn điên cuồng bất chấp mọi thứ…
Trong phòng nghỉ là một mớ hỗn độn, toàn bộ kính đều vỡ nát.
Một hình ảnh chợt lóe lên, Hoắc Dực Thâm bằng hoàng bởi cảnh tượng trước mắt.
Khương Ninh không hề muốn làm vậy nhưng thật sự đã đi đến đường cùng rồi, cũng không thể bỏ mặc anh ở đó bị bắn tan nát.
Hơn nữa, viên đạn trên vai anh có thể đã bị bắn trúng khi đang cố gắng kéo cô đi.
Người tính không bằng trời tính, bí mật vẫn bị bại lộ.
Điều may mắn duy nhất là cho dù ở trong không gian thì Khương Ninh cũng rất cảnh giác.
Nhà xe được đặt trong phòng khách trên tầng 2, tất cả lương thực và vật dụng đều được cất trong các phòng khác nhau, tất cả các phòng đều bị khóa lại.
Sảnh ở tầng 1 ngoại trừ đồng hồ mặt trời thì xung quanh trống rỗng không có gì cả.
Cùng lúc đó, Khương Ninh đút tay vào túi và đặt ngón tay lên cò súng.
Chỉ cần Hoắc Dực Thâm lộ ra ánh mắt tham lam, cô sẽ không chút do dự tiễn anh đến chỗ Diêm Vương uống trà.
Sau cú sốc, Hoắc Dực Thâm nhìn sang Khương Ninh: “Đây là đâu?”
Khương Ninh sờ mũi: “Ừm, nói như thế nào nhỉ, đây là không gian của tôi.”
“Không gian?”
Hoắc Dực Thâm cau mày, không ngờ điều viễn tưởng như vậy lại tồn tại.
Ánh mắt của anh dừng lại ở khu vườn đất đen, đống đồ nội thất, cây cối và sào trúc đã bị chặt, lạc và ngô đang nảy mầm, rau xanh tươi và nho đỏ chín mọng, tất cả đều chất thành đống trong góc.
Đồng tử của anh lại một lần nữa rung chuyển.
Bầu không khí có phần ngượng ngùng nên Khương Ninh ngập ngừng hỏi: “Hay là ăn chút nho đỏ nhé?”
Hoắc Dực Thâm thu ánh mắt lại: "Không cần đâu, cảm ơn.”
Không biết do anh đang suy nghĩ quá nhiều, hay do anh quá vô tư, ánh mắt của anh ngoại trừ sự bình tĩnh sau cú sốc thì chẳng còn gì cả.
Khương Ninh nhớ tới vấn đề chính: “Vết thương của anh thế nào rồi?”
Hoắc Dực Thâm sờ vào bả vai, quần áo có lỗ đạn, viên đạn đã găm vào tấm thép, cơ và xương đều đau nhức tê dại.
“Không sao, chưa chết được đâu.”
“Anh bị thương trong lúc kéo tôi ư?”
Hoắc Dực Thâm quay mặt đi: “Không phải, cô đừng suy nghĩ nhiều.”
Khương Ninh không nhìn thấy ánh mắt của anh, không biết lời này là thật hay giả.
Bầu không khí có chút ngượng ngùng, cô nói: “Không biết người bên ngoài đã đi chưa?”
Cửa kính bị bắn vỡ, dây thoát hiểm bị ném ra ngoài, cho dù bọn họ có nghi ngờ nhưng khi lục soát không thấy ai chắc chắn sẽ rời đi.
Hoắc Dực Thâm ước tính thời gian từ lúc bước vào đến giờ chắc cũng khoảng năm phút rồi, nhưng anh vẫn cẩn thận hỏi: “Thời gian bên trong không gian có giống như thời gian bên ngoài không?”
“Giống.”
“Có lẽ họ đã đi rồi, nhưng chúng ta không thể lơ là cảnh giác.”
Anh có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Khương Ninh tin tưởng vào phán đoán của anh, nhưng vẫn thận trọng và tự mình nhanh chóng lướt người rời đi.
Cô vừa bước ra, Hoắc Dực Thâm đã bị một sức mạnh cực lớn đẩy ra ngoài.
Anh lại bị sốc một lần nữa, nhưng vì phản ứng đủ nhanh nên anh không chỉ đứng vững mà còn có thể ở tư thế chuẩn bị tấn công.
Lúc này Khương Ninh giải thích: “Không gian nhận chủ nhân của nó, nếu tôi không ở trong này, tất cả sinh vật sống đều sẽ bị trục xuất. Ngoài ra, không gian không nhận hai chủ nhân, một khi không gian đã công nhận chủ nhân sẽ không thể bị cướp đoạt, nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, tôi có thể sử dụng ý thức của mình khống chế nó phát nổ.”
Nghe cô nói, Hoắc Dực Thâm không có phản ứng gì, bình tĩnh nói: “Thật tốt quá.”
Đúng như tên gọi, anh thực sự rất sâu sắc.
Khương Ninh không dám mất cảnh giác, chỉ có thể tiếp tục quan sát.