Dẫn theo anh em đến góp vui, nào ngờ hao tổn hơn nửa quân số, mà mấy đứa ở tầng 18 không ai chết cả.
Lẽ nào bọn nó thật sự có ba đầu sáu tay sao?
Anh Khôn vẫn đang đợi tên đại ca dẫn đường mang đầu người của tầng 18 về làm quà mừng thọ!
“Hai chúng mày đi tìm cọc gỗ khô về đây, hôm nay tao không tin không thể phá được cánh cửa này ra.”
Hai tên tay sai lập tức nghe theo, vội vàng chạy xuống lầu.
Hoắc Dực Thâm nháy mắt ra hiệu cho Khương Ninh. Ba, hai, một!
Khương Ninh tỏ vẻ đã nhận được ám hiệu.
Thế là, khi hai tên tay sai tiếp tục lao xuống tầng 14. Hai người bất ngờ xông ra từ hành lang.
Tên cao giao cho Hoắc Dực Thâm, còn tên thấp giao cho Khương Ninh.
Xưa giờ toàn giấu nghề, hôm nay Hoắc Dực Thâm mới được giãn gân giãn cốt, vả lại Khương Ninh rất quen thuộc với xương cốt con người.
Lần đầu ra tay, dứt khoát nhanh gọn.
Trong chớp nhoáng, hai cái cổ đã bị bẻ gãy.
Họ kéo lê hai cái xác qua hành lang, lục soát hết vũ khí, đạn dược trên người đám tay sai, tiện thể lấy luôn giấy thông hành.
Trên lầu vẫn còn năm tên nữa, Hoắc Dực Thâm lên đạn, ngầm ra hiệu anh sẽ xung phong lên trước, còn Khương Ninh chỉ cần yểm trợ phía sau.
Người đi đầu sẽ tấn công, còn người yểm trợ sẽ bảo vệ an toàn cho đồng đội, chỉ khi gặp phải nguy hiểm mới ra tay, tránh phá vỡ nhịp điệu chiến đấu.
Khương Ninh đưa tay ra dấu OK.
Thế là, hai người lặng lẽ mò lên trên.
Đại ca dẫn đầu bực bội, lấy điếu thuốc trong túi áo ra, thuộc hạ bên cạnh thấy thế liền lấy bật lửa châm vào.
Một tên đứng trước cửa thang máy, hai tên khác đang phá cửa tầng 16, muốn ngắt hết điện đồ dùng trong nhà của những người còn sống sót để phá cửa inox điện.
Những người sống sót nào đâu có ngu, sao có thể để bọn chúng phá cửa nhà mình được.
Ỷ mình có súng, tên tay sai đứng ở chỗ cầu thang buông lỏng cảnh giác.
Đến khi phát hiện có gì đó không đúng thì không kịp ứng phó nữa rồi, trán tên đó bị nện cho bầm tím.
Bốn tên kia lập tức phòng thủ, nhưng đối với một người từng được huấn luyện chuyên nghiệp và thực hiện nhiệm vụ quanh năm như Hoắc Dực Thâm, tất cả bọn chúng chỉ là một đám cặn bã.
Anh còn chưa kịp bóp cò súng thì, bọn chúng đã ăn bốn viên đạn được bắn đi vô cùng chuẩn xác.
Khương Ninh ra tay che chắn: “…”
Lúc tiếng súng nổ ra, trên lầu phát ra tiếng những bước chân đang chạy.
Sợ nhận nhầm người, Khương Ninh vội lên tiếng: “Vỹ Lệ?”
“A Ninh?”
Trịnh Vỹ Lệ bất ngờ: “Mấy em không sao chứ?”
“Không sao, đã xử lý hết bọn chúng rồi.”
Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ cầm súng đi xuống lầu, nhìn thấy Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đang đứng ngay cửa cầu thang, vội bật công tắc điện lên: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Chỗ này không tiện nói chuyện, Khương Ninh moi hết vũ khí cùng đạn dược, thuốc lá, đồng hồ đeo tay trên người bọn chúng ra.
Mấy người họ đi lên lầu, lúc này cô mới lên tiếng: “Hôm nay là sinh nhật của ông trùm băng Đồ Long, có người muốn lấy đầu tụi em để làm quà mừng thọ.”
Mối nguy được giải trừ, Trương Siêu đi từ trên sân thượng xuống, anh ấy vừa xử lý được một tên, hùng hổ bước tới: “A Ninh, thấy tuyệt chiêu bắn súng đỉnh cao của anh đây chưa?”
Khương Ninh không có tâm trạng để ý đến anh ấy, cô có chuyện quan trọng hơn cần bàn bạc.
“Lần này có mười mấy tên được phái đến, nã súng trực tiếp, e rằng lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Đám người này muốn ra oai, nên phải giết gà dọa khỉ* người ở tầng 18.
*giết gà dọa khỉ: giết một người để răn đe những người còn lại.
Khương Ninh nhìn sang Hoắc Dực Thâm: “Hôm nay, đại ca Long Đầu tổ chức tiệc mừng sinh nhật, lại trùng với ngày phân phát lương thực, sẽ có nhiều thuộc hạ ra ngoài nhận thức ăn cứu trợ, có lẽ đây là lúc phòng thủ của bọn chúng lỏng lẻo nhất.”
Thái độ Hoắc Dực Thâm nghiêm túc: “Hôm nay đúng là cơ hội tốt nhất.”
Trịnh Vỹ Lệ lo lắng: “Nhưng chúng ta chỉ có năm người, bọn chúng ít nhất cũng vài trăm tên.”
Liều mình xông lên chẳng khác gì tìm chỗ chết, Khương Ninh đề nghị: “Không thể làm liều, chỉ có thể dùng mưu.”