Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 216

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 216 -

Đứng ƫrước đám đông nhốn nháo, cục trưởng Lăng nhìn với đôi mắt sắc bén: “Đồng chí này, xin hỏi anh bị cướp những gì?”

Cái thứ cơ hội, không nói thì thôi, vừa nói ra cái đã khiến người ta hết hồn, chưa bàn số gạo, bột mì, dầu, ngũ cốc, lại còn Lafite năm 82, rượu Mao Đài bản giới hạn, không biết còn tưởng là diễn viên tướng thanh đọc tên đồ ăn ấy chứ.

“Lafite năm 82?” Cục trưởng Lăng cố gắng hết sức để giữ bình tình: “Xin hỏi là sản xuất năm nào?”

“Đương nhiên là năm 1982 chứ gì nữa.”

Những người sống sót đa phần đều đang châu đầu hóng hớt nhưng có người hiểu rượu thì lập tức bật cười: “Ngu xuẩn, không hiểu thì đừng có mà khoe khoang, ai bảo Lafite năm 82 tức là sản xuất năm 1982 hả?”

Cục trưởng Lăng hít một hơi thật sâu, hỏi: "Một chai giá bao nhiêu, dung tích bao nhiêu?"

“Tôi mua nó với giá hơn tám mươi nghìn đồng, một chai là, là năm trăm ml."

Cục trưởng Lăng thay đổi sắc mặt ngay lập tức: “Lôi kẻ phá rối này xuống nghiêm khắc thẩm vấn, tuyệt đối không khuyến khích hành vi gian trá!”

Xin chúc mừng, kiếm được đôi vòng bạc phiên bản giới hạn.

Cứ vậy, không có ai còn dám ôm tâm lý ăn may mắn đòi gây sự nữa.

Trương Siêu quan sát bằng kính viễn vọng, cười toe toét: “Thời buổi này rồi mà còn có loại người ngu xuẩn thế này, ăn mặc rách rưới thì thôi đi, tính lừa người ta mà cũng chẳng chuyên nghiệp tí nào.”

Sau trò hề vừa rồi, bắt đầu giai đoạn cuối cùng, đám tội phạm mặc áo cam nối đuôi nhau lên xe tải chở về mỏ than Tây Sơn, đội áo đỏ cam thì…

Ăn kẹo đồng chứ gì nữa!

Kẹo đồng giòn tan!

Đứng trước quần thể yếu thế thì bọn chúng hung ác khôn cùng, coi mạng người như cỏ rác, nhưng khi mũi súng đen ngòm chĩa thẳng về phía mình thì thử hỏi có ai không sợ hãi?

Sợ đái ra quần thì khỏi phải nói, có người sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Ngất xỉu thì vẫn phải nhận trừng phạt, bị trói gô vào cọc gỗ.

Quân đội và cảnh sát dọn đường, người xem lùi lại, trên quảng trường có một khoảng trống rộng lớn được phát quang, những người mặc áo đỏ cam xếp hàng nhận phán quyết cuối cùng trong cái lạnh cắt da cắt thịt.

Mọi người có mặt tại hiện trường lần lượt đứng dậy, thậm chí kiễng chân lên để hóng hớt, trong khi một số người thì sợ hãi che mắt lại.

Đậu Đậu không dám nhìn, dúi đầu vào cổ anh trai.

Cola đứng lên thì cũng chẳng nhìn thấy gì, nó bắt đầu rối rít kêu ư ử liên tục lay Khương Ninh.

Khương Ninh không còn cách nào khác đành ngồi xổm xuống.

Chó con nhanh chân trèo lên lưng con sen.

Nó kiêu ngạo đứng thẳng người, hai chân trước đạp lên vai Khương Ninh, độc chiếm núi non khiến nó muốn cất tiếng hú...

Ngay sau đó là tiếng nổ như tiếng pháo rang, dáng người áo cam đỏ ngã sụp xuống.

Cola mở tròn đôi mắt chó, cảm thấy rất chi là mới lạ.

Sau khi phiên tòa công khai kết thúc, những người sống sót dần dần tản đi và bắt đầu lo lắng cho kế sinh nhai của mình của ngày mới.

Hiếm khi được ra ngoài một chuyến, Lục Vũ đề nghị đến cửa hàng bách hóa xem sao, không chừng có thể kiếm được vật tư hữu dụng.

Đám người giải tán, quảng trường dần dần trống trải, chó con thu hút vô số ánh mắt.

Vừa rồi nó đứng thẳng người dậy, thành công biến mình trở nên nổi tiếng.

Nhà nào mà lại có thể nuôi chó thời tận thế như này nhỉ, hơn nữa còn béo tốt uy phong đến thế này.

Thực lực rõ rành rành, tầng 18 cũng không sợ có người nhòm ngó, cứ để người ta thoải mái ngắm nghía chó con.

Cola ngậm dây thừng đưa cho Khương Ninh, phấn khởi vẫy đuôi: Mau mau, con sen dắt em đi dạo nào.

Trên quảng trường vẫn còn không ít người, Khương Ninh luôn giữ cảnh giác, không hoàn toàn thả lỏng, hơn nữa chốc nữa phải vào cửa hàng bách hóa, không thể tập trung để ý chó con được, thế là định lôi balo ra cho nó vào trong rồi khoác lên vai.

“Ngưu Ngưu.”

Tiếng gọi mừng rỡ trong trẻo vang lên.

Cola cứng đờ, từ từ quay đầu qua nhìn…

Bình Luận (0)
Comment