Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 227 - Chương 228

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 228 -

Toàn bộ quá trình nấu nướng hai nhóc con cũng không đến hỗ trợ, Đậu Đậu thì ngồi trên sô pha vẽ một chút, Coa thì ở bên cạnh giám sát.

Đại công cáo thành, Đậu Đậu cầm bức vẽ chạy đến: “Chị ơi, đây là quà sinh nhật em tặng chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ, ngày nào cũng xinh đẹp.”

Ồ quao, bé con đáng yêu này đúng là tri kỷ nha.

Khương Ninh nhận lấy, nhìn một hồi lại thấy có gì lạ lạ: “Đậu Đậu, em vẽ gì vậy?”

Tròn tròn xéo xéo, có hơi kỳ dị, đúng là không thể kỳ vọng quá cao vào một đứa trẻ năm tuổi.

Đậu Đậu lại gần giải thích: “Đây là anh, đây là chị, đây là em, bên cạnh là Cola, chúng ta nắm tay nhau sống vui vẻ trong nhà.”

Ặc, hình tam giác, hình bầu dục, hình chữ nhật, những thứ này đều có thể liên tưởng là người được à?

Lục Vũ lại gần, xem xong cười to như quỷ: “A Ninh, không phải lúc còn bé chúng ta cũng vẽ như vậy sao.”

Cuộc sống ở cô nhi viện, sao lại không khát khao có một gia đình ấm áp được, cũng có lúc lén lút vẽ ba mẹ, chỉ là càng lớn thì càng không ảo tưởng nữa.

“Vậy hả?” Khương Ninh hoàn toàn không nhớ.

Đây không phải điểm quan trọng, điểm quan trọng là sao Đậu Đậu lại vẽ cô và Hoắc Dực Thâm bên cạnh nhau, nuôi thêm hai đứa nhỏ, còn ở cùng một ngôi nhà?

Tính cách bẩm sinh của trẻ con không thể xóa bỏ, tuy Khương Ninh có oán thầm, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt: “Đậu Đậu vẽ giỏi quá, chị rất thích.”

Được khen ngợi nên Đậu Đậu nhảy cẫng lên, cười tươi như hoa vậy.

Trương Siêu gian ác hỏi: “Đậu Đậu, sao em lại chỉ vẽ anh Thâm và A Ninh vậy, còn bọn anh đâu?”

Thật là, vừa nói đã đúng ngay điểm nhạy cảm rồi, trong lòng Khương Ninh đang nghĩ có nên cầm đũa đâm chết anh ấy không.

Đậu Đậu bị hỏi cũng ngơ ngác, vuốt vuốt ngón tay suy nghĩ một hồi mới nói: “Anh Trương Siêu, để lát nữa em vẽ mọi người nhé.”

“Đậu Đậu giỏi quá, chúng ta cũng là người một nhà.”

Đậu Đậu nhìn Trường Siêu, lại nhìn anh trai, cảm thấy anh ấy nói không sai, nhưng hình như cũng có gì đó không đúng.

Hoắc Dực Thâm lên tiếng: “Ăn cơm.”

Mọi người cùng ngồi xuống, lại lấy rượu Ngũ Lương lần trước chưa uống hết ra: “Nào, chúc A Ninh mãi mãi tuổi hai mươi, ngày nào cũng có thịt ăn, mãi mãi thanh xuân tươi đẹp.”

Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Khương Ninh.

Không ngờ, ở thời kỳ tận thế tồi tệ, lại có nhiều người cùng ăn sinh nhật với cô như vậy.

“Chúng ta không có bánh ngọt, nhưng vẫn phải có nguyện vọng ngày sinh nhật.”

Vì vậy, Khương Ninh nhắm mắt cầu nguyện, hy vọng mỗi thành viên ở tầng mười tám đều có thể sống bình an mạnh khỏe đến khi kết thúc thiên tai.

Cô giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Đều ở trong ly rượu này rồi.”

Cá nướng rất ngon, thịt kho cực kỳ thơm, thỏ cay cũng hoàn hảo.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, nói đến chuyện lúc còn bé mặc tã đánh nhau, nhớ đến chuyện bị Khương Ninh đánh thảm thế nào, đến giờ Trương Siêu và Lục Vũ vẫn còn bóng ma tâm lý.

Khương Ninh gắp thịt cho hai người nói xin lỗi: “Sau này sẽ không đánh hai người nữa.”

Trịnh Vỹ Lệ cũng nhớ lại lúc còn nhỏ: “Từ nhỏ tôi đã rất to lớn, cao to hơn cả con trai, còn vô cùng ham ăn, luôn bị người trong thôn cười nhạo, ngay cả hai người anh của tôi cũng hợp lại với họ, lúc tan học đi trên đường còn ném bùn lên người tôi.”

Sau đó cô ấy nổi nóng, một lần đánh ngã mười mấy người, có mấy người thì sưng mặt, cảm giác đó vô cùng thoải mái.

Sau khi đánh như vậy, Trịnh Vĩ Lệ cũng mê đánh nhau, đánh hết mấy kẻ thù ở trong thôn, ngay cả chó thấy cô ấy cũng trốn, sau đó được huấn luyện viên thể chất phát hiện, lúc này cô ấy mới đi lên con đường làm tán thủ*.

*Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.

Sau đó, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về Hoắc Dực Thâm.

Đối với tầng mười tám, quá khứ của anh Thâm là bí mật, bọn họ tò mò nhưng không dám hỏi...

Bình Luận (0)
Comment