Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 230 - Chương 231

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 231 -

Người đàn ông là người của hội thư pháp, tự xưng là người có học thức cao, trước tận thế có không ít người đến nhà xin thư pháp.

Cho dù chỉ là một bức chữ bình thường, trước giờ chưa từng thấp hơn năm nghìn đồng.

Ai ngờ thiên tai đột nhiên ập đến, thứ lúc trước ông ấy giỏi và tự hào, đến một hạt gạo cũng không đổi được.

Trong nhà đã nghèo rớt mồng tơi, không mang được lương thực về nữa thì sẽ không chịu được đến giao thừa

Gạo và mì trong không gian không ít, nhưng không thể sản xuất được nữa, mặc dù đã trồng một trăm mét vuông lúa mì, nhưng có trồng được hay không thì chưa biết, Khương Ninh không nỡ lấy ra: “Một cân khoai tây thì sao?”

Khoai tây có thể sản xuất thêm nên không sao hết, hơn nữa đợt khoai tây thứ hai sắp thu hoạch rồi.

Người đàn ông trung niên đứng hình, sau đó vui vẻ gật đầu.

Thật ra nói giá nửa cân gạo và mì là đã có không gian mặc cả rồi, hôm qua có vị khách muốn mua, ông chủ động giảm còn hai lạng gạo, cuối cùng đối phương lại không lấy.

Khương Ninh lấy ra bốn củ khoai tây đen, nhìn có vẻ hơn một cân, cô lợi dụng việc che chắn của câu đối Tết để đưa cho người đàn ông.

Đây là khoai tây hai ngày trước cô cố tình lấy ra để cấp đông, khoai tây tươi ngon thì cô không dám khoe khoang, trừ phi chán sống.

Người đàn ông dùng móng tay bấm qua vỏ khoai tây, nhìn thấy phần ruột tươi ngon bên trong, nhanh tay lẹ mắt nhét vào túi.

Ở đây, kiếm tiền là một chuyện, mang được lương thực về lại là một chuyện.

Lấy câu đối, Khương Ninh tiếp tục đi dạo.

Trùng hợp là, lại gặp được phòng khám thú cưng lần trước.

Thuốc giun có thể dùng được ba bốn năm, nhưng Khương Ninh vẫn chê ít, suy cho cùng chó con phải dưỡng lão cùng cô.

Hạn sử dụng vẫn được, Khương Ninh lấy hết, đồ chơi lại không lấy món nào.

Cola thông minh, chê trò chơi quá trẻ con, nó thà đè thỏ trên đất để chơi.

Nhưng cô lấy một cái cặp, còn mấy bộ quần áo thú cưng vô cùng đẹp trai.

Số đồ cô lấy cũng không ít, cô dùng ba cân khoai tây đông lạnh đổi.

Đi một hồi, đột nhiên bị người khác đụng một cái.

Khương Ninh nhanh chóng quay người nắm lấy tay người đó, dao găm sắc bén đè lên hông anh ta, lạnh giọng nói: “Chán sống rồi hả?”

Trộm cắt túi, trong tay cầm một miếng dao sắc bén.

Tưởng là con gái dễ ra tay, cho dù bị phát hiện thì hù dọa vài câu là được, ai biết lại gặp phải người khó nhằn.

Người đàn ông vùng vẫy muốn thoát.

Đối với loại người tái phạm, Khương Ninh ra tay không hề khách sáo, một quyền đánh vào huyệt thái dương của anh ta.

Huyệt thái dương yếu ớt, một quyền không lấy mạng được, nhưng cũng đủ để anh ta hấp hối rồi.

Người đàn ông ngã đùng xuống, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.

Khương Ninh không hề quay đầu, tiếp tục dạo phố.

Những người khác làm như không nhìn thấy, biểu cảm vô cùng thờ ơ, đến cả đường sống của bản thân ở đâu bọn họ còn không biết, làm gì rảnh rỗi quan tâm đến sự sống chết của người khác.

Đội tuần tra an ninh trật tự nghe tin chạy đến, thấy còn hơi thở thì vội vàng nhấn nhân trung cấp cứu, ngoài ý muốn phát hiện trên người anh ta mang theo các miếng dao, dao găm, dao chặt thịt.

Không cần nói, lại là một kẻ phạm pháp, giao cho cục cảnh sát đưa đến Tây Sơn khai thác than.

Cô đi dạo gần hết, vừa muốn về nhà, một người đàn ông bịt kín mít sáp lại: “Chị gái, muốn mua thịt không?”

Khương Ninh cảm thấy giọng nói quen thuộc, quan sát hắn ta hồi lâu: “Tên xấu xí?”

Tên xấu xí kinh ngạc: “Chị gái biết tôi?”

Không sai, hắn ta trông mỏ chuột tai khỉ, biệt danh là xấu xí.

Khương Ninh kéo khăn choàng khẩu trang xuống: “Là tôi.”

“Là cô?” Tên xấu xí xém chút nữa la lên, khí huyết không ngừng dâng lên não, kích động đến nỗi xém chút nữa rút dao ra.

Năm trăm nghìn đó, năm trăm nghìn!

Lúc đầu hoàn thành cuộc giao dịch này, ông trùm khen thưởng hắn ta ngay trước mặt.

Ai biết, ngập lụt chưa biến mất, cái lạnh lẽo đã đến rồi.

Bình Luận (0)
Comment