Trương Siêu vô cùng tán thành: “Thiên tai lớn như vậy, không chừng những người đó đã sớm nhận được tin tức. Cho dù không nhận được thì bọn họ cũng là đối tượng trọng điểm được bảo vệ, từ lúc thiên tai bắt đầu đã lên kế hoạch.”
Lời này không sai, đúng là bọn họ đã sớm có kế hoạch cho tận thế.
Bọn họ lấy tiền và thức ăn để đổi lấy quyền lực, thành lập căn cứ cứu viện ở thời kỳ đầu thiên tai, người sống sót muốn đi vào phải giao vật tư.
Mới đầu còn ổn, nhưng rất nhanh đã rối loạn, đủ các kiểu lục đục với nhau nhằm tranh quyền đoạt thế.
Giữa các căn cứ cũng đấu đá, chơi trò cá lớn nuốt cá bé, cuối cùng người bị hại vẫn là người sống sót.
Mới đầu, Khương Ninh cũng muốn vào, nhưng không đóng nổi phí vào.
Sau đó càng ngày càng khó khăn, bọn họ không còn thu phí vào nữa, nhưng lại mời chào người chơi trò chơi nuốt cá.
Khương Ninh không muốn đến tặng đầu người, đành phải tiếp tục lưu lạc ở bên ngoài.
Cho nên, cô thật lòng không thích căn cứ tư nhân.
So với căn cứ tư nhân, căn cứ chính thức tốt hơn rất nhiều, tốt nhất là căn cứ quân sự.
Nếu như hoàn cảnh sinh tồn ác liệt hơn, căn cứ quân sự sẽ là đường lui cuối cùng, nhưng không phải ai cũng có tư cách để vào.
Vừa đi vừa xem, cách ngày căn cứ quân sự mở cửa còn xa lắm.
…
Giao thừa đến, lầu 18 dán câu đối.
Không chỉ dán trước cửa nhà, ngay cả cầu thang lầu 18 cũng dán.
Ba con nhà họ Chung được nghỉ, vừa vặn cũng đang dán câu đối mà Khương Ninh đưa cho, hai bên chào hỏi lẫn nhau.
Ăn cơm trưa một cách qua loa xong, vừa định chuẩn bị cơm tất niên, ai ngờ bà Chung mang theo Chung Bình đi lên chúc tết.
Chung Bình cầm đồ trong tay, nói là cảm ơn lầu 18 đã chăm sóc bà Chung và mẹ Chung trong khoảng thời gian này.
“Đây là phúc lợi của đơn vị, các cậu có thể lấy chậu hoa trồng.”
Phúc lợi được phát có thể trồng?
Mọi người tò mò, mở ra xem lại là củ khoai tây to bằng quả trứng gà.
Không bị nhiệt độ lạnh làm hỏng, lớp vỏ nhìn cực kỳ dày.
Chung Bình giải thích: “Đây là khoai tây chống lạnh mà Viện Khoa học Nông nghiệp vừa nghiên cứu chế tạo ra, cộng thêm nước thuốc pha trộn trong chậu, không lo bị nhiệt độ lạnh làm hỏng.”
Vật thí nghiệm mới ra lò, đã được trồng ở nhà kính dưới tầng trệt, nhưng vẫn chưa chắc chắn phát đến tay người sống sót có thể trồng thành công hay không, cho nên còn chưa công bố ra bên ngoài, chỉ là phúc lợi nội bộ của các đơn vị.
Số lượng có hạn, mỗi người chỉ có một cân.
Nhà họ Chung có ba người trong thể chế, vì thế bọn họ tặng một cân cho lầu 18.
Lạnh cực hạn không có ánh mặt trời, muốn khoai tây lớn được, còn phải bổ sung ánh sáng mới được, điều này có nghĩa là lầu 18 phải càng cố gắng đạp xe đạp phát điện mới được.
“Thật sự có thể trồng được sao?”
Đám người Trương Siêu kích động không thôi, như vậy có phải có nghĩa là lại có thêm một con đường sống hay không?
Chung Ninh gật đầu: “Có thể trồng được, nhưng trồng có tốt hay không, có thể thu hoạch bao nhiêu hoàn toàn phụ thuộc vào điều kiện trồng trọt. Nếu không có điều kiện bổ sung, chất lượng của khoai trồng được chắc chắn rất tệ.”
Ba tháng thu hoạch một vụ, không chỉ chống lạnh mà còn cho năng suất cao, nếu trồng tốt, một vụ giống có thể ra bốn năm cân khoai tây.
Nói xong, Chung Bình không quên nói phương pháp trồng trọt cho lầu 18: “Trước tiên phải quấy thuốc chống đông vào đất bùn, cắt chỗ mầm khoai tây ra dùng nước thuốc ngâm ba giờ...”
Mọi người đang rất vui mừng, Khương Ninh đột nhiên hỏi một câu: “Phải mất ba tháng mới có thể thu hoạch khoai tây, nếu chỉ mới trồng được một nửa cái lạnh cực hạn đã kết thúc, đến lúc đó thiên tai khác xuất hiện thì phải làm sao bây giờ?”
Kiếp trước chính là như thế, Khương Ninh là nhóm thứ hai nhận được khoai tây chống lạnh, khoai trồng còn chưa chín nóng cực hạn đã tới, khoai tây giống không chịu nổi nhiệt độ cao chết héo.
Chung Bình suy nghĩ thêm: “Những gì cô nói quả thật có khả năng xảy ra, trạm khí tượng đã bị phá hoại, sau này khí hậu thế nào thì không ai biết rõ, nhưng căn cứ vào thời tiết cực đoan mà chúng ta gặp phải trong khoảng thời gian này, chuyên gia khí tượng dự đoán là thảm họa toàn cầu.
Từ trước đến nay chưa từng có loại thảm họa này, nó có liên quan đến việc con người phá hoại môi trường tự nhiên một cách bừa bãi trong hàng trăm năm qua, sau này sẽ trải qua chuyện gì, không ai có thể biết trước, nhưng có lẽ trong thời gian ngắn thảm họa này sẽ không kết thúc.”
Trịnh Vỹ Lệ khiếp sợ: “Thời gian ngắn không thể kết thúc, vậy phải mất bao lâu?”