Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 257 - Chương 258

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 258 -

Khương Ninh có hơi hiếu kỳ, hạ thấp giọng hỏi: “Cậu thật sự yêu Trịnh Vỹ Lệ hả?”

Lục Vũ hít sâu, thở ra vài lần mới nói: “Trước kia chỉ cảm thấy có cảm giác an toàn, bây giờ thì đúng là không thể rời bỏ. Cậu có bản lĩnh, Trương Siêu thì có đầu óc, chỉ có tôi là không có gì, cơ thể lại yếu, không đi đường tắt thì biết phải làm sao?”

Làm gì có ai mà không bực, nhưng như vậy thì sao, không lẽ lại khóc cho bọn họ xem? Nước mắt là thứ không đáng tiền nhất.

Thật ra thì, anh ấy rất biết ơn trận thiên tai này, cơ thể ngày càng khỏe hơn, còn có thể kiếm tiền nuôi người phụ nữ của mình.

Cảm giác sống lưng thẳng tắp, ngẩng cao đầu!

“A Ninh, một người chống đỡ lâu cũng sẽ rất mệt mỏi, cậu cần phải có một người bạn cùng chắn mưa gió. Đừng vì từng bị Dương Vĩ Thông làm tổn thương, cậu sẽ đóng kín bản thân mình, thậm chí mất luôn khả năng yêu. Tôi cảm thấy lần này cậu không nhìn lầm đâu, ngay cả xách giày cho anh Thâm thì Dương Vĩ Thông cũng không xứng. Những chuyện khác tôi kém xa cậu và Trương Siêu, nhưng mắt nhìn người thì vẫn đủ chính xác. Lần này đảm bảo không sai, cậu xem như cho mình một cơ hội đi. Hơn nữa, ai nói là ở cùng nhau mãi đâu, tận thế không có mãi mãi, ngày nào đó ghét nhau hoặc không thích hợp với nhau nữa thì tách ra, cần gì phải xoắn xuýt như vậy.”

Anh ấy vỗ vỗ vai cô rồi thong dong đi về nhà, thể hiện lòng trung thành với Trịnh Vỹ Lệ: “Vợ yêu ơi, anh nhớ em quá.”

Suy nghĩ đến lời anh ấy nói, Khương Ninh cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng cũng có hơi sáng tỏ.

Nếu có được món hời như thế thì đến đến trộm cũng lười làm.

Nhưng không biết tại sao, lúc đối luyện vào chạng vạng tối, người từ trước đến giờ bao dung như Hoắc Dực Thâm, đột nhiên lại trở nên hùng hổ dọa người, lúc nào cũng áp chế Khương Ninh.

Khương Ninh vừa đánh vừa lùi, tỏ vẻ hết sức chật vật, cô bị buộc phải ra tay độc ác cho nên dưới tình thế cấp bách cô đã sử dụng tuyệt kỹ…

Cô đánh lén thất bại, còn bị anh nắm tay ấn vào trên tường: “Em còn làm được không?”

Khương Ninh lập tức tỉnh táo, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống: “Tôi…”

Cô mới vừa lên tiếng, không ngờ Hoắc Dực Thâm cúi đầu, hôn lên trán cô một cái.

Khương Ninh như bị sét đánh trúng, sắc mặt lập tức đỏ ửng: “Anh làm gì vậy!”

“Sau này nếu em còn sử dụng chiêu này, anh sẽ hôn em một cái.”

Nếu không thể tránh thoát, chỉ dựa vào sự tàn ác của cô, cũng có thể khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn.

Khương Ninh lúng túng, quay mặt đi nói: “Xin lỗi, tôi kích động quá.”

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại không đẩy được.

Hoắc Dực Thâm nhìn cô chằm chằm: “A Ninh, em thật sự không định cho anh câu trả lời sao?”

“Buông tôi ra trước.”

Anh buông ra, đưa khăn lông và nước nóng cho cô.

Khương Ninh lau mồ hôi, ngồi trên ghế sô pha uống nước, suy nghĩ mãi mới nói: “Anh thật sự muốn ở bên cạnh tôi sao?”

“Lần đầu tiên anh thích một cô gái, anh không muốn từ bỏ.”

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Tôi không sống lại, chỉ là ba ngày trước cơn bão tôi nằm mơ, giấc mơ quá chân thật khiến tôi không phân biệt được thật giả, hơn nữa cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Khi ấy, tôi chỉ là sinh viên năm hai, trong tay cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ tích trữ mấy thứ mình cần, lương thực cũng không có bao nhiêu, cộng thêm Cola nữa cùng lắm chỉ ăn được trong hơn ba năm.”

Cô dừng lại, bình tĩnh nhìn Hoắc Dực Thâm: “Anh biết tại sao dù thế nào tôi cũng phải nuôi Cola không?”

“Em nói đi.”

“Trong giấc mơ, nó vì cứu tôi bị người ta đánh chết, xẻ thịt.”

Nghĩ đến đời trước, Khương Ninh không ngừng hít sâu: “Nếu không có nó, tôi cũng chết từ lâu rồi.”

Cho nên bất kể là ai, cũng không thể khiến cô từ bỏ Cola.

“Anh muốn ở bên cạnh tôi, nghĩa là tương lai tôi và Cola đều phải ăn đồ ăn của anh, như vậy không công bằng với anh, tôi không hy vọng ngày nào đó anh hết lương thực rồi, sẽ hối hận với lựa chọn ban đầu của mình.”

“Cola và em, giống như Đậu Đậu và anh, anh cũng xem là người nhà.”

Hoắc Dực Thâm nhìn cô: “Chuyện lương thực em không cần phải lo lắng, chờ đến khi cực hàn qua đi, anh sẽ nghĩ cách tìm.”

Người ta đã nói ra thái độ và lập trường của mình như vậy, Khương Ninh cũng không thể không nói: “Nếu anh đã kiên quyết như vậy, chúng ta có thể thử một chút, nhưng nếu thật sự không hợp, chúng ta cũng không được làm khó nhau, được không?”

“Được.”

Từ lúc này trở đi, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Dực Thâm nắm tay cô.

Tuy vừa xác định quan hệ, nhưng quen biết nhau gần một năm, ngày nào cũng đối luyện, lại suy nghĩ hết ba tháng, cũng từng đối mặt với sống chết, suy nghĩ một chút cũng không có gì phải xấu hổ làm giá, Khương Ninh cũng không hất tay anh ra.

“Leng keng!”

Thau cơm rơi xuống đất, chú chó nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

Nó lao đến nhanh như chớp, móng vuốt dùng sức gỡ ra…

Bình Luận (0)
Comment