Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 260 - Chương 261

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 261 -

Chỉ khi đánh bại đối phương mới có thể nói chuyện trong hòa bình, Hoắc Dực Thâm nghĩ kế cho Cola.

“Mày không cần vội vã phủ nhận tao như thế, cũng không cần phủ nhận bản thân mày. Mày rất quan trọng với cô ấy, tao sẽ không làm vị trí của mày trong lòng cô ấy thay đổi đâu. Với cả tao đã hứa với A Ninh rồi, nếu có một ngày tao đối xử tệ bạc với mày, cô ấy sẽ không bao giờ quan tâm tao nữa. Mày đánh còn thua tao, sao có thể bảo vệ cô ấy cả đời được, chi bằng mày cho tao cơ hội để hai chúng ta cùng bảo vệ cô ấy, được không? Hơn nữa tao cũng sẽ đối xử công bằng với mày như Đậu Đậu, không cần lo rằng cô ấy có người trong lòng rồi sẽ bỏ rơi mày, sẽ không có chuyện như vậy đâu.”

Chó con: “…”

“Không tin à? Có thể ngoắc tay.”

Nói xong, anh cầm lấy chân nó rồi hoàn thành việc ngoắc tay.

Chó con bị bắt ngoắc tay: “…”

“Ăn cơm ngoan nhé, tập luyện tốt nhé.” Hoắc Dực Thâm xoa đầu chú chó: “Nếu mày chết đói, thì chỉ một mình tao chăm sóc cô ấy, đến lúc đó mày cũng không có cơ hội đâu.”

Đôi mắt của chó con mở to ra vì chấn động, nó lùi ra sau ba bước.

Hoắc Dực Thâm rời đi, để cho nó có không gian suy nghĩ.

Anh đi đến bên cạnh Khương Ninh: “Cola rất thông minh, nhưng đôi lúc hay ghen tị, từng bị tổn thương nặng nề nên thiếu cảm giác an toàn. Cứ từ từ, nó sẽ hiểu thôi.”

“Nếu nó không đồng ý thì sao?”

Hoắc Dực Thâm không muốn làm khó cô: “Sẽ có cách giải quyết thôi.”

Đứng ở hàng lang hơn mười phút, Khương Ninh mới mở cửa vào nhà.

Chó con chạy ra đón cô, ánh mắt mang theo nỗi buồn không tên.

“Làm gì thế?” Khương Ninh nửa khóc nửa cười: “Hàng bán thịt chó đóng cửa rồi, đừng nói là mày nghĩ tao là người như thế nhé?”

Cô thức ăn ra cho nó, kèm theo chiếc đùi gà.

Chó con cắn một miếng cơm lớn, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn cô giống như là sợ cô chạy mất.

“Tao không chạy mất đâu, tao đi đến đâu sẽ dắt mày đi đến đấy.”

Buổi tối, tiếng bộ đàm vang lên: “A Ninh, đưa Cola sang đây ăn cơm đi.”

Khương Ninh giữ bộ đàm, nói với chó con: “Nhà kế bên có cơm, chúng ta đi nhé?”

Chó con do dự nhưng cuối cùng vẫn ngậm bát cơm lên.

Khương Ninh cười: “Đến luôn đây.”

Có thịt vịt sấy, hai cái đùi vịt, một cái cho Đậu Đậu, một cái cho Cola, đều do Hoắc Dực Thâm gắp.

Vừa ăn vừa nói chuyện, Hoắc Dực Thâm mở lời: “Ngày mai tổ dân phố sẽ phát khoai tây chống rét, nhưng số lượng không đủ nên phải bốc thăm, chúng ta đi không?”

“Không đi.”

Khương Ninh kém may mắn, mười năm như một, ngày nào cũng kiên trì mua vé số mà không trúng, vả lại cũng sắp thu hoạch khoai tây đợt hai, vẫn còn đủ thuốc chịu lạnh để dùng vào đợt trồng tiếp theo.

Khi thu hoạch xong đợt tiếp theo thì cũng gần hết đợt rét cao điểm.

Ăn cơm xong, cô ngồi trên ghế sô pha mở máy tính bảng ra xem chương trình.

Chó con định lao vào giữa để tách Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm ra.

Anh không thể cử động, chỉ cần hơi chạm nhẹ vào người Khương Ninh, nó sẽ giơ chân ra.

Khương Ninh dở khóc dở cười, mải mê nhìn chú chó đang ghen tị.

Khi mọi người về gần hết, bỗng dưng Hoắc Dực Thâm gọi cô lại.

Anh đẩy cửa phòng ngủ chính ra: “A Ninh, em có thể lấy những thứ này.”

Khương Ninh vừa ngạc nhiên lại khó hiểu.

“Anh mong rằng nó có thể khiến em yên tâm hơn.”

Khương Ninh hoảng hốt, một lúc sau mới nói tiếp: “Không phải, em không thể nhận đồ của anh.”

“Anh biết.” Hoắc Dực Thâm Hiểu: “Nhưng anh mong mình sẽ đem lại cảm giác an toàn cho em.”

“Anh đã đánh đổi cả mạng sống để có được nó, em không cần đâu.”

“Không phải là cho em, mà là để nhờ ở chỗ em.”

Anh nói rất khéo, nhưng Khương Ninh vẫn hiểu rõ ý của anh: “Nếu em nhận thì anh sẽ không còn gì.”

“A Ninh, anh tin em.” Đôi mắt Hoắc Dực Thâm sâu thẳm: “Hơn nữa, thời tiết rét đậm sẽ rất khó bảo quản vật tư, có một số thứ để lâu sẽ hỏng.”

“Anh chắc chưa?”

“Chắc.”

“Em nhận thật nhé?”

“Nhận đi.”

Bình Luận (0)
Comment