Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 265 - Chương 266

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 266 -

Nhiệt độ không khí dừng lại ở mức âm 72 độ, trong suốt một tuần không giảm xuống nữa.

Khi khoai tây của mọi người đến lúc thu hoạch, Khương Ninh cũng ra ngoài bán mớ khoai tây trong không gian của cô.

Hoắc Dực Thâm muốn đi cùng cô, nhưng cô không đồng ý.

Ngoài trời lạnh tới mức lông mày đông cứng lại, có người đang đi thì bị ngã, sau đó không còn cơ hội bò dậy nữa. Khương Ninh mặc đồ giữ nhiệt và bộ đồ chống rét vùng địa cực mà vẫn thấy lạnh run bần bật. Cô không quên dán thêm miếng dán giữ nhiệt khắp cả người, đeo bịt mắt chống gió và quàng thật nhiều lớp khăn quàng cổ.

Bán rải rác quá nguy hiểm nên cô tới thẳng chỗ tên xấu xí.

Hắn ta cũng rất chuyên nghiệp, trời âm 72 độ mà vẫn không quên đầu cơ trục lợi.

“Chị gái à, chị giỏi thật, khoai tây chống rét mà chị cũng có nhiều thế.”

“Chẳng còn cách nào, ai bảo tôi có ô dù ở trên chứ.”

Một nghìn cân khoai tây đổi lấy sáu bộ quần áo bảo hộ chống dầu chống nước chống axit và kiềm, kèm theo bình dưỡng khí, và sáu đôi ủng đi mưa chống axit và kiềm.

Hoắc Dực Thâm có, nhưng chỉ anh có hai bộ thôi, cô cần chuẩn bị thêm để lỡ như cần.

“Chị gái à, chúng tôi không có hàng trong tay, nhưng tôi có thể hỏi thăm giúp chị.”

Thời tiết quá lạnh nên Khương Ninh vào tiệm bách hoá để chờ.

Cô không chịu nổi cái rét này, nên cô tranh thủ vào wc để trốn vào không gian sưởi ấm.

Cô cũng không thể lãng phí thời gian chờ đợi được, cô bèn vo gạo nấu cơm, nấu thêm vài món ăn trữ hàng.

Khoảng chừng ba giờ sau, Khương Ninh tới địa điểm hẹn, tên xấu xí tới đúng như đã hứa, hắn ta thở hổn hển: “Chị gái à, tôi tìm được rồi. Hàng được bảo quản rất tốt, chưa hề bị đóng băng. Nhưng đối phương chỉ đồng ý trao đổi ba bộ quần áo bảo hộ và sáu đôi ủng đi mưa thôi. Tôi thấy không được hời lắm, không thì chị đổi sang thứ khác đi?”

Không, tuy chỉ có ba bộ nhưng thế cũng đã hời lắm rồi.

Đây là ưu điểm của việc thu thập vật tư trong thời điểm cần, nếu ngày nào đó bỗng có mưa axit thì một nghìn cân khoai tây cũng không thể giải quyết vấn đề được, nó liên quan tới mạng người đó.

Huống hồ gì cô muốn phòng hộ ở cấp bậc cao nhất.

“Đổi đi.”

Tên xấu xí ngạc nhiên, đã bao giờ hắn ta thấy cô bị lỗ khi buôn bán đâu? Sao hôm nay lại sai lầm như thế?

Thôi, dù sao hắn ta cũng kiếm được bộn tiền trung gian.

Hai người trở về lấy hàng, hẹn nhau giao dịch ở một tòa nhà cao ốc xa xôi.

Khương Ninh đến sớm, sau khi xác định xung quanh không có người giám thị, cô mới bước vào tòa nhà.

Đứng trên cao nhìn được xa, hơn một giờ sau, cô thấy tên xấu xí cõng một cái túi to đi tới, lúc này cô mới lấy khoai tây ra khỏi không gian.

Một nghìn cân được chứa trong mấy cái bao tải lớn.

Đồ bảo hộ còn mới toanh, được bọc trong nhiều lớp màng cách nhiệt màu trắng, chất lượng nhìn qua có vẻ rất tốt, ủng đi mưa cũng thế, Khương Ninh rất hài lòng.

Sau khi kiểm tra hàng hoá xong, Khương Ninh cõng đồ rời đi.

“Chị gái à, còn hàng không?”

“Còn.”

Khương Ninh nghĩ ngợi: “Tôi muốn mặt nạ phòng hộ và bình oxy.”

“OK, tôi sẽ tìm giúp chị.”

Khi cô trở về khu chung cư Cẩm Vinh, Hoắc Dực Thâm, Đậu Đậu và Cola đang ở dưới tầng.

Nhìn thấy con sen, Cola lập tức kích hoạt bốn chân, lao tới như một toà pháo nhỏ, nó biến thành một con quái vật bay đến người Khương Ninh.

Hoắc Dực Thâm đi tới cạnh cô: “Em có lạnh không?”

Cô lạnh tới mức dù mặc quần áo giữ nhiệt mà vẫn rùng cả mình, thật không biết những người khác làm sao sống sót được.

Hoắc Dực Thâm lấy túi chườm nóng ra khỏi túi áo: “Trên tầng có đốt than đấy.”

Khương Ninh ôm túi chườm nóng, cô rụt cổ bước lên lầu: “Anh đợi lâu chưa?”

“Không, anh mới xuống thôi.”

Cô không tin anh, không biết Đậu Đậu chạy theo Cola bao nhiêu vòng rồi, cô bé đang thở hổn hển.

Đậu Đậu rất mạnh mẽ, cô bé bảo: “Chị ơi, em không lạnh.”

Đúng thật là như vậy, cô bé được Hoắc Dực Thâm huấn luyện nên tư thế đánh võ, bắn nỏ, cầm đao hay cầm súng đầu rất tiêu chuẩn, đúng là một cô bé dễ thương có khuôn mặt non nớt nhưng rất toàn năng.

Họ mở cửa phòng 1801, không khí nóng ập vào mặt. Giờ khắc này, Khương Ninh bỗng cảm thấy thật hạnh phúc.

Hoắc Dực Thâm rót cho cô một ly nước ấm, uống xong Khương Ninh ăn một chút, cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Khương Ninh vào phòng ngủ chính lấy ra quần áo bảo hộ và ủng đi mưa.

Hoắc Dực Thâm cẩn thận kiểm tra, anh còn lấy dung dịch có tính axit và kiềm để kiểm tra: “Không có vấn đề.”

Anh đã giao dịch với đám tên xấu xí khá nhiều lần, bọn họ quả là giữ chữ tín.

Khương Ninh hơi ngạc nhiên: “Bọn họ đã hẹn muốn lấy lô khoai tây kế tiếp, em muốn đổi lấy mặt nạ phòng độc và bình oxy.”

Hoắc Dực Thâm cũng không phản đối: “Sau này những vật tư đó sẽ rất khó đổi lấy. Bây giờ là thời cơ tốt nhất để trao đổi.”

“Hôm nay Cola có nghe lời không?”

“Được, nó không chống đối anh nhiều như trước nữa.”

Hiếm khi thấy chó con thay đổi ý định, xem ra anh cũng có tài.

“Còn em thì sao?” Hoắc Dực Thâm đóng cửa lại, phòng ngủ bỗng nhiên tối thui.

Khương Ninh lập tức cảnh giác: “Anh làm gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment