Mấy người Trương Siêu đã đi được mấy ngày, thế nhưng đến nay vẫn chưa trở về, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Hoắc Dực Thâm hỏi: “Em muốn đi đón mấy người Trương Siêu à?”
Khương Ninh gật đầu: “Giờ có ít người ra ngoài, có lẽ sẽ an toàn hơn.”
“Cứ đợi thêm đã, còn rất nhiều khu vực băng vẫn chưa tan, thuyền tấn công nửa đường bị quệt phải thì càng nguy hiểm.”
Hoắc Dực Thâm phân tích cho cô nghe: “Có thể là bọn họ cũng đang đợi băng tan xong rồi trở về, đến lúc đó lỡ nhau thì lại càng phiền toái.”
Anh nói rất hợp lý, Khương Ninh cũng định chờ thêm.
Cơm nước xong trở về ngủ trưa, lấy tảng băng to để giảm nhiệt, có quạt và quạt điều hòa phả gió mát, không khí khô nóng dần dần trở nên mát hơn.
Đến khi tỉnh dậy đã là bốn giờ chiều, ánh nắng vẫn cứ gay gắt như cũ, không thấy dịu đi chút nào, như thể muốn bù lại thời gian hơn một năm đã qua đi mà cứ trơ trơ, không ngừng thiêu đốt mặt bê tông cốt thép.
Khương Ninh ra ban công đo nhiệt độ, luồng khí nóng phả vào mặt cô, 43 độ.
Nhìn xung quanh, mặt nước lấp lánh, mặt băng không còn nữa.
Khoác bộ áo chống nắng bên ngoài áo điều hòa, đội mũ, đeo khẩu trang kĩ càng, Khương Ninh dắt chó con sang 1801.
Hoắc Dực Thâm không yên tâm: “Em ở nhà đi, anh đi đón bọn họ.”
Khương Ninh kiên trì: “Không cần, em tự đi được.”
Nếu 1803 không phải là bạn cô thì liệu anh có đi ra ngoài không?
Tuy đã biết lòng anh, nhưng cô không muốn hình thành thói quen chuyện gì cũng ỷ lại anh, cuối cùng biến mình trở thành em bé to xác.
Hơn nữa, cô còn đang mặc áo điều hòa, sẽ không bị cảm nắng.
Thấy cô kiên trì như vậy, Hoắc Dực Thâm không miễn cưỡng: “Ra cửa cẩn thận.”
Vác chiếc thuyền tấn công cồng kềnh, Khương Ninh xuống lầu rẽ vào tầng 7.
Tầng 7 rõ ràng mát mẻ hơn nhiều, nhưng vẫn có cái mùi khó tả xộc thẳng vào mũi.
Trên mặt nước, đâu đâu cũng là túi đựng rác đủ màu sắc nổi lềnh bềnh khắp nơi, nhìn thấy quá nhiều sẽ thấy buồn nôn.
Khương Ninh đeo hai lớp khẩu trang, thả thuyền tấn công đã bơm căng xuống nước, bắt đầu điều khiển thành thạo.
Tiếng động cơ gầm rú đã thu hút sự chú ý của những người sống sót trong tòa nhà chung cư.
Lại là tầng 18!
Thuyền cao su nhà bọn họ vẫn còn đóng băng, bơm căng là bục tơi cả ra, vì sao thuyền tấn công của tầng 18 lại vẫn nguyên lành như vậy?
Hâm mộ ghen tị đủ kiểu, nhưng không có ai lại không biết tầng 18 đều là nhân vật có máu mặt, cùng lắm thì cũng chỉ âm thầm thăm hỏi vài câu, nhưng không ai dám làm gì bọn họ.
Thời tiết nắng nóng nhưng vẫn chịu được, có nước phân tán nhiệt, chỉ là mùi thì không dễ ngửi.
Khương Ninh suy xét không sai, dọc đường đi gần như không hề thấy thuyền tấn công hoặc thuyền cao su.
Nếu như bảo quản không tốt thì sẽ bị đông lạnh hỏng mất, thứ hai là đa số những người sống sót đều ở nhà rúc trong ổ chăn chịu đựng cực hàn, ai ngờ trong một đêm mà đã đổi sang thời tiết nóng cực hạn, không có việc gì thì sẽ không dễ dàng ra ngoài.
Có điều vẫn có người bị mắc kẹt trong nước lũ, ai nấy đều liều mạng kêu gọi vẫy tay với Khương Ninh, hy vọng được cứu trợ.
Cô không để ý, đi thẳng qua.
Tránh rác rưởi và thi thể trong nước, Khương Ninh nhanh như chớp hướng về điểm đích, mất nửa giờ đến trụ sở đóng quân trị an tuần tra của mấy người Trương Siêu.
Ai ngờ có rất nhiều người đứng chen ngoài cửa, nhìn thấy có thuyền tấn công tới thì sôi nổi vẫy tay.
Khương Ninh cẩn thận dừng lại ở khoảng cách 30m.
Có đến mấy chục người đứng chen ở cửa, có nhân viên tuần tra an ninh, cũng có người sống sót ở gần đó, mấy người mồm năm miệng mười yêu cầu cứu viện.
“Cô gái, chúng tôi bị kẹt ở đây, cô có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đường hay không?”
Bọn họ bị kẹt vì nước lũ, tòa thị chính sẽ phân phối nhân viên cứu hộ, chỉ là không biết phải chờ đến khi nào.
Nếu Khương Ninh tốt bụng đưa bọn họ trở về, người và thuyền tấn công có thể an toàn về nhà hay không, vậy thì không nói chắc được.
Thấy cô không phản ứng gì, có không ít người lập tức khó chịu: “Cái cô này sao lại thế? Tiện đường đưa chúng tôi một đoạn thì có làm sao, có mất đi miếng thịt nào đâu nhỉ.”
Có mấy người thì nói chuyện khách sáo hơn chút: “Người đẹp, tôi ra giá nửa cân lương thực, cô chở tôi về nhà nhé?”
“Tôi trả một cân.”
“Tôi trả hai cân.”
“Người đẹp, chở tôi chở tôi, cô vẫn còn chưa có bạn trai phải không? Em trai tôi đẹp trai lắm, giới thiệu cho cô nhé.”
Nghe thấy đủ loại tiếng ồn, Khương Ninh nghe mà phát phiền, lôi cây nỏ bắn từ trong bao ra.
“Ôi vãi, cô ta có hàng nóng kìa, dữ dằn ghê.”
“Bảo sao kênh kiệu thế, hóa ra cũng ghê gớm lắm.”