Khương Ninh lặng lẽ thử bình gas nhưng lại không được, đến hiện tại… Có thể thu thập đồ trong nước.
Nhưng thu thập đồ dưới nước còn liên quan đến độ sâu, áp suất và khả năng chịu áp lực.
Cho nên chuyện này rất khó để nói.
“Động đất gây thiệt hại nghiêm trọng thành phố đã biến thành phế tích, căn cứ cũng bị ảnh hưởng. Xây lại hoặc phát triển khoa học kỹ thuật đều cần số vật liệu kim loại lớn, chúng ta phải chuẩn bị trước thời hạn.”
Có rất nhiều công xưởng chìm trong nước lũ, nếu như nắng nóng kéo dài chúng sẽ dần nổi lên khỏi mặt nước.
Anh cần thu thập chúng trước lúc đó, đặc biệt là vật liệu kim loại đặc biệt, sau này khi họ vào quân đội có thể lấy ra, vừa tránh được việc tranh đoạt tài nguyên với người khác vừa để Khương Ninh và Đậu Đậu có một cuộc sống tốt.
“Em không chắc có thể cất được hay không nhưng có thể thử một chút.”
Đúng là cướp cơ hội trước người khác, Khương Ninh muốn tìm thật nhiều vật liệu để quyên góp cho tòa thị chính, sau động đất xây lại có thể mua được một căn nhà ở thành phố mới, cuộc sống được đảm bảo an toàn.
Đừng nghĩ đến việc xây nhà ở vùng ngoại ô hay trên núi để sống một mình như vậy chỉ chết nhanh hơn.
Động đất khiến dân số giảm mạnh, môi trường sống trở lên ác liệt, phạm vi tuần tra an ninh đối với phóng xạ của tòa thị chính có thể ngày càng thu hẹp.
Những nơi phóng xạ không đến có thể thành thiên đường cho ác ma.
Cùng hướng một mục tiêu, hai người hiểu ý mỉm cười.
Hiếm khi hai người được ở một mình, Hoắc Dực Thâm nhẹ nhàng ôm Khương Ninh, vừa định hôn cô, bộ đàm đột nhiên vang lên…
Khương Ninh nén cười, đẩy anh một cái.
Ở đầu bên kia Lục Vũ vô cùng hưng phấn: “Anh Thâm, quốc gia đã bố trí căn cứ, khi nào chúng ta đi?”
Biết được đám Lục Vũ muốn đến căn cứ, Hoắc Dực Thâm nhìn Khương Ninh, thấy cô không hề kinh ngạc mới nói: “Xin lỗi, tôi và Khương Ninh không định vào căn cứ.”
Đầu kia im lặng hồi lâu không nói gì.
Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Tất cả thành viên 1803 đều tới, bọn họ không hiểu tại sao Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm không muốn đến căn cứ, bọn họ còn sợ đi muộn không có chỗ.
Dù sao, hai quyền khó địch nổi bốn tay, bây giờ để sinh tồn càng ngày càng khó, tầng 18 có lợi hại hơn nữa cùng không phải mình đồng da sắt, ngày nào cũng có vô số người chết bên ngoài, bọn họ không biến thành ác ma hướng đến tầng 18 mới lạ.
Dù căn cứ không tốt như mong đợi nhưng vẫn tốt hơn bên ngoài rất nhiều, ít nhất không phải lo lắng mỗi ngày.
“Anh Thâm, tại sao lại vậy?”
Bọn họ không hiểu nổi, vì sao hai người họ không muốn chọn căn cứ chứ?
Chuyện này cũng không có cách nào giải thích rõ ràng, Hoắc Dực Thâm để phòng 1803 đi vào, anh ngồi cùng Khương Ninh, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tôi là quân nhân đặc chủng đã giải ngũ, đối với hệ thống quân đội rất quen thuộc…”
Anh phân tích sự khác biệt giữa căn cứ quân sự và căn cứ quốc gia, phân tích cặn kẽ cho ba người họ: “Thiên tai đột nhiên ập đến, căn cứ vẫn đang được xây dựng, lúc này đến không thiếu công việc nhưng bọn họ cũng giống thế thôi, cũng thiếu vật tư sinh tồn, muốn ăn no vẫn còn khó. A Ninh dẫn theo Cola, tôi còn có Đậu Đậu, nhất là Đậu Đậu vẫn đang lớn, dựa vào hai người nuôi bốn miệng ăn không thực tế. Ở lại thành phố có chút nguy hiểm nhưng cơ sở hạ tầng của thành phố cũng được trang bị đầy đủ, triệu tập nhân tài từ mọi tầng lớp càng dễ dàng hơn, muốn khôi phục và xây lại cũng nhanh hơn, cho nên tôi và A Ninh định ở lại.”
Nghe Hoắc Dực Thâm phân tích xong, mắt Trương Siêu và Lục Vũ đều sáng lên nhưng ngay sau đó như vừa nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt không khỏi ảm đạm đi mấy phần.
Khương Ninh lập tức hiểu ra, chẳng trách mấy ngày hôm nay hai người này cứ buồn bực không vui, hóa ra là định rời đi.
Nếu như cô nhớ không lầm, quê của Trịnh Vỹ Lệ là thành phố Huệ, đừng thấy cô ấy lạc quan nhưng cũng không phải người khó hiểu.
Thiên tai xảy ra hơn một năm, cô ấy cũng chưa từng nói nhớ nhà nhưng có ai là không nhớ nhà?