Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 304

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 304 -

Sau khi tìm được cửa hàng bán vật liệu thép, Khương Ninh cẩn thận bơi ngược dòng, cầm thanh thép trên cùng trong tay, thử đưa nó vào trong không gian.

Các cuộn cốt thép rất nặng, một cuộn thanh thép tròn có thể nặng một đến hai tấn.

Khương Ninh còn đang lo lắng mình sẽ không thể đưa nó vào được, nhưng cô không ngờ mình lại có thể làm được một cách nhẹ nhàng như vậy.

Hoắc Dực Thâm đứng ở bên cạnh bảo vệ cô, ngoại trừ việc chú ý đến sự an toàn của cô, anh còn phải đề phòng những mối nguy hiểm ở xung quanh.

Sau khi đi kiểm tra vài cửa hàng, có những cuộn thép được xếp ngay ngắn ở trong mảnh đất đen, chúng được chồng lên nhau…

Áp lực dưới nước rất lớn, lúc đầu Khương Ninh không có cảm giác gì nhưng vật tư cần thu thập vừa lớn lại vừa nặng, nửa tiếng sau cô đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Năng lượng tiêu hao vô cùng nhanh, suy xét đến sự an toàn của bản thân nên cô phải đi vào không gian để nghỉ ngơi.

Hoắc Dực Thâm đưa cho cô một thanh Snickers và kẹo chocolate để nhanh chóng bổ sung năng lượng, đồng thời giúp cô thả lỏng tay chân: “Em nghỉ ngơi đi.”

Biết thời gian trong không gian có hạn chế nên anh cũng không hề rảnh rỗi, thấy phòng khách trống trải nên anh đã mang một chiếc giường từ ngoài vườn vào.

Chà, anh đúng là biết cách chọn, chiếc giường anh mang vào là chiếc giường lớn 2 mét.

Nhìn bảng thương hiệu thì nó là chiếc giường lớn sang trọng có giá sáu con số.

Ánh mắt chọn nệm còn tốt hơn chọn bạn gái, vừa ra tay là đã chọn ngay nệm cao su cũng có giá sáu con số.

Hoắc Dực Thâm trải chăn trên giường ra, vô cùng chu đáo nói với Khương Ninh: “Em lên giường ngủ một lát đi.”

Anh không nỡ đi nghỉ ngơi nên ra khu đất để làm việc, thấy dưa hấu cô trồng đã chín, anh hái được mười mấy trái mang về phòng.

Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ, hai người lại lặn vào trong dòng nước để tiếp tục thu thập vật tư.

Có thép miếng, thép ống và cả các mảnh thép mỏng để bọc lại.

Một lần đi thu thập này kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ, ánh nắng trên mặt nước vô cùng gay gắt, không ngừng chiếu sáng vào trong mặt nước…

Họ vừa muốn dự trữ vật tư mà cũng vừa muốn nghỉ ngơi.

Đến giữa trưa, hai người họ ăn cá kho, thịt bò trụng, rau xanh và dưa hấu vừa mới hái.

Trong một góc vườn có vô số vật liệu thép chồng chất lên nhau, số lượng cụ thể không thể xác định rõ, nhưng ước chừng cũng phải đến tám, chín trăm tấn.

Dựa trên diện tích sàn nhà là bốn trăm hai mươi mét vuông, mỗi tầng cần khoảng mười hai tấn thép, số vật liệu mà hai người bọn họ thu được có thể xây được mấy tòa nhà.

Hoắc Dực Thâm nói: “Như vậy chắc là đủ rồi.”

Lúc này Khương Ninh mới dừng đôi tay điên cuồng của mình lại, nằm trên chiếc giường lớn xa xỉ, yên tâm ôm gối đi ngủ trưa.

Hoắc Dực Thâm như một chú trâu già, không những thu hoạch dưa hấu mà anh còn đi nhổ cỏ cho các cây lương thực.

Bởi vì nếu anh làm nhiều hơn một chút thì Khương Ninh sẽ được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

Nếu không phải Khương Ninh ngủ trưa dậy đã muốn rời đi thì anh còn có thể làm thêm ba ngày ba đêm nữa.

Còn có những vật tư khác cần thu thập, hai người không có chút lưu luyến nào đối với số vật liệu thép không thể nào đếm được số lượng này, mang bộ đồ lặn bơi ngược dòng nước.

Đột nhiên, có một cái bóng nhanh chóng tiến lại gần.

Hoắc Dực Thâm phát hiện ra trước, anh nhanh chóng kéo Khương Ninh sang một bên để tránh.

Nước khá đục nên không thể nhìn rõ được, từ bóng dáng có thể thấy nó khá lớn.

Ai da, đừng nói là cá mập đấy?

Trong lòng Khương Ninh lập tức reo lên một hồi chuông cảnh báo, cô đang cân nhắc là nên lấy vũ khí ra hay là tránh vào trong không gian trước, ai ngờ cái bóng đó không hề tấn công hai người bọn họ mà là thong thả bơi lội…

Đến khi đến gần hơn một chút, cô mới phát hiện ra cái bóng đó có màu trắng.

Cá heo trắng!

Là loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng được bảo vệ, thỉnh thoảng chúng sẽ vô tình bơi vào từ cửa sông Quảng Đông, bơi dọc theo đường sông đến thành phố Phượng, sau đó Hiệp hội Bảo vệ Động vật đã tốn rất nhiều công sức để dẫn đường giúp nó quay đầu, hộ tống nó suốt chặng đường nó quay lại cửa sông.

Nhưng lần này không có nhân viên công tác nào hộ tống chúng nó.

Mực nước không ngừng giảm xuống, nếu không quay lại kịp thời, sớm hay muộn gì chúng cũng sẽ bị mắc cạn và trở thành đồ ăn trên mâm.

Khương Ninh không có hứng thú với động vật, nhưng cô vẫn hy vọng tên nhóc đáng yêu này có thể sống sót.

Chỉ khi chúng nó còn tồn tại thì nhân loại mới càng có nhiều hy vọng hơn không phải sao?

Nhìn theo hướng chú cá heo trắng rời đi, hai người bơi ra phía sau tấm biển quảng cáo lớn, khi đã chắc chắn không có ai xung quanh bọn họ mới lên bờ.

Sau mười một giờ là lúc ánh nắng mặt trời chiếu gay gắt nhất, vừa ra khỏi nước bọn họ đã lập tức bước vào cái nóng như trong lồng hấp, toàn thân ướt nhẹp cùng với cái nóng gay gắt khiến cả người bọn họ trở nên nhớp nháp.

Nhưng đến khi thay quần áo, mồ hôi lại tuôn ra không ngừng.

Hai người nhanh chóng mặc quần áo giữ nhiệt vào, sau đó lại mặc thêm quần áo bảo hộ, thậm chí họ còn không quên bỏ thêm túi nước đá để hạ nhiệt, lái thuyền tấn công đến địa điểm tiếp theo…

Bình Luận (0)
Comment