Một xe hàng chở đá viên, nhóm tên xấu xí sợ đá bị tan còn chuẩn bị thùng xốp rất ổn thỏa, hẹn năm giờ đến lấy.
Cách nơi giao dịch không xa là nơi giao dịch nước biển.
Khương Ninh lái xe từ nơi khác vòng đến.
Tần Xuyên tự mang khối đá thô phỉ thúy trong đến, nó lớn chừng một quả bóng rổ, đã bị cắt một góc, lộ ra ánh sáng long lanh, bên trong nhẵn nhụi không tì vết, màu sắc cũng thuần khiết, sáng ngời, nồng đậm, hoàn toàn là màu xanh lục.
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Ninh được nhìn thấy loại hàng tốt như vậy, nếu không phải vì tai họa này, ngay cả đứng gần để thưởng thức nó cô cũng không có, nói gì đến chuyện ôm chơi.
Cô giả vờ như hiểu biết, quan sát một phen, sau đó mới nhét vào trong túi đeo sau lưng.
Sau khi ném vào không gian, lát sau Khương Ninh dùng ý thức kiểm tra, con ngươi suýt nữa rớt ra ngoài.
Ồ quao, lớn, thật sự rất lớn!
Cụ thể là lớn bao nhiêu, tạm thời cô chưa tính được.
Khương Ninh lập tức tỉnh ra: “Anh Tần, anh có thể giúp tôi tìm thấy một ít loại đá tương tự thế này được không?”
Tần Xuyên cười cười: “Đương nhiên là có hàng, nhưng đều ở trong tay người có tiền, trong tay cô có nhiều tài nguyên nước như vậy, còn sợ không đổi được hàng tốt sao? Chờ đến khi hai người trở về từ thành phố Quảng Đông, chúng ta tiếp tục hợp tác, đến lúc đó cô có đòi cả trăng sáng trên trời, tôi cũng sẽ nghĩ cách lấy xuống cho cô.”
Khương Ninh vui vẻ không thôi: “Cảm ơn anh Tần đã quan tâm trong thời gian qua, sau này gặp lại.”
Tần Xuyên cũng thích hợp tác với hai người này, chẳng những có bản lĩnh mà còn có nghĩa khí, hai lần trước còn nhắc nhở hắn ta có người theo đuôi.
Còn chưa nói, dựa vào hai người này cung cấp nước, gần đây hắn ta quen biết khá nhiều người trong giới thượng lưu, việc làm ăn càng ngày càng phát triển.
Về nhà khóa cửa phòng lại, Khương Ninh đưa Hoắc Dực Thâm vào không gian.
Hoắc Dực Thâm đi một vòng: “Hơn một ngàn mét vuông.”
Nhà bốn tầng tổng cộng mười hai mét, tức là thêm mười hai ngàn mét vuông.
“Không chỉ có vậy.” Khương Ninh tỏ ý anh ngẩng đầu lên trời.
Hoắc Dực Thâm nhìn trời, hồi lâu mới nói: “Tầng lầu thay đổi rồi.”
Hai người lấy thước cuộn ra đo, vốn là một tầng cao ba mét, bây giờ biến thành ba mét ba.
Nhưng chỉ có một tầng thay đổi, những tầng khác còn chưa thay đổi gì.
Cái không gian này, thật là thú vị.
Cho dù nói thế nào, vụ làm ăn hôm nay vô cùng có giá trị, lớn hơn nhiều so với thể tích tích lũy từ từ trước kia.
Lần này đi thành phố Quảng Đông, họ phải làm thật nhiều đơn hàng lớn.
Nhiệt độ cao hạn hán kéo dài, kéo theo càng ngày càng có nhiều người sống sót bắt đầu rời khỏi thành phố Phượng.
Bọn họ không có vốn để vào căn cứ, chỉ có thể di chuyển đến bờ biển.
Nước biển cũng là nước, có nước thì có hy vọng.
Trữ hàng nên trữ sớm không nên chậm trễ, nếu không hàng tốt sẽ bị người ta đoạt mất.
Dù sao, không chỉ có người sống sót thiếu lương thực, ngay cả tòa thị chính cũng thiếu, bọn họ không thể bỏ qua cơ hội này.
Tất cả thành phố ven biển cũng sẽ bắt đầu cướp đoạt tài nguyên.
Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Hay là, ngày mai mình lên đường nhé?”
Hoắc Dực Thâm không có ý kiến, nhưng không gian của cô không thể chứa vật sống: “Đám thỏ phải làm sao đây?”
Đây cũng là chuyện phiền phức. Thỏ sinh sản quá nhanh, bây giờ đã có mấy chục con thỏ, Khương Ninh sắp ăn đến ngán luôn rồi.
Huống chi, mấy con thỏ cái lại mang thai.
Khương Ninh nổi nóng, trực tiếp đánh chết đám con cháu của Đại Hôi và Tiểu Bạch, ném vào trong không gian.
Cô xuống lầu tìm nhà họ Chung, nhờ mẹ Chung trông giúp một khoảng thời gian: “Chúng tôi định đến bờ biển một chuyến, cụ thể khi nào về cũng chưa biết, mọi người có cần mang gì về không?”
Nhóm phụ nữ nhà họ Chung đều ở nhà, chưa kể bình thường đều luôn quan tâm lẫn nhau, nên bọn họ vui vẻ đồng ý nuôi thỏ giúp.