Thấy hắn đã nói xong, Khương Ninh nói ra kế hoạch đã thỏa thuận: “Trong suốt quá trình chúng ta sẽ không giao thiệp với căn cứ Hải Sinh, thuốc sẽ do anh phân phối theo từng đợt, tàu du lịch sẽ cập bến ở địa điểm đã chỉ định, lúc đấy sẽ có người đến lái đi.
Ngoài ra, chúng tôi thu thêm hai thùng hải sản tươi, là phí do tìm thuốc vất vả, anh thấy thế nào?"
Trước tiên sẽ đưa hai mũi insulin, căn cứ Hải Sinh sẽ để container vào nơi chỉ định. Sau khi Khương Ninh nhận được hàng, cô sẽ đưa thêm mười bốn mũi insulin kế tiếp, rồi ra biển lấy tàu du lịch. Lúc mười giờ sáng ngày hôm sau sẽ bàn giao nốt mười bốn mũi cuối cùng.
Trong toàn bộ quá trình, căn cứ Hải Sinh không thể cử bất kỳ ai theo dõi cuộc làm ăn này, nếu vi phạm thỏa thuận, giao dịch sẽ bị hủy.
Việc làm ăn sao có thể không có nguy hiểm, Tần Xuyên vô cùng khâm phục tính cảnh giác của hai người: "Được, tôi sẽ liên lạc với bọn họ, sau đó sẽ trả lời mọi người."
Sợ cả hai lo lắng, hắn quay người nói: "Yên tâm, từ lúc biết hai người, tôi đã cẩn thận hơn trong ngành này rồi, đảm bảo không có ai theo dõi."
Hắn nói hắn, Hoắc Dực Thâm tự làm.
Sau khi đưa người đi, anh đưa Cola ra ngoài dò xét một vòng, đảm bảo không có dấu hiệu của người lạ đến gần biệt thự trên đỉnh núi.
Sau gần hai năm huấn luyện, Cola không chỉ là một chú chó chiến đấu mà còn là chó nghiệp vụ xuất sắc, có thể thực hiện nhiều chỉ dẫn tiêu chuẩn cao từ người huấn luyện, còn là chuyên gia tìm kiếm và theo dõi mùi hương.
Mấu chốt là do thói quen, cho dù huấn luyện viên không giao nhiệm vụ, nó cũng sẽ tự huấn luyện mình.
Mấy lần Khương Ninh suýt chút nữa là bị đuổi đi, lúc ngẩng đầu đã nhìn thấy nó ở lưng chừng chỗ lối đi.
Tần Xuyên đã có phản hồi rất nhanh, căn cứ Hải Sinh đã đồng ý, một chiếc tàu du lịch đổi lấy ba mươi mũi insulin.
Nói thật, ngay cả Tần Xuyên đã quen làm ăn cũng giơ ngón tay cái lên với Khương Ninh: "Cũng do cô lợi hại, một dao đã cắt đứt da thịt người ta."
Tập đoàn Thang Thị cùng căn cứ Hải Sinh đều đang có cuộc chiến sinh tử, kết quả… trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Đáng tiếc hắn ta chỉ là người khuân vác, nếu không cũng sẽ noi theo Khương Ninh cùng Hoắc Dực Thâm.
"Bên đó thật sự thiếu thuốc, trước hết để tôi đi lấy hai mũi insulin. Hai thùng hải sản theo yêu cầu của cô sẽ được gửi ở giao lộ thung lũng Tướng Quân vào lúc ba giờ sáng mai, mấy người có thể đến lấy vào lúc đó."
Khương Ninh không có ý kiến, đi lên lầu lấy cho hắn ta hai mũi insulin: "Chờ đến khi nhận được hải sản, chúng tôi sẽ lấy lô thuốc thứ hai. Thời gian giao dịch cụ thể sẽ được xác định khi đến lúc."
Người đi rồi, Hoắc Dực Thâm lại dẫn chó đi tuần trên sườn đồi.
Mười hai giờ đêm, đồng hồ báo thức vang lên.
Hoắc Dực Thâm đánh thức Khương Ninh dậy, hai người lái xe trong bóng tối đến thung lũng Tướng Quân, đến chỗ khuất thì để xe vào trong không gian, sau đó và tìm một vị trí có thể theo dõi lối vào thung lũng.
Quả là không dễ dàng, rõ ràng bọn họ tới đây để lấy hải sản, nhưng lại mai phục như cướp bóc vậy.
Hoắc Dực Thâm trải áo khoác xuống đất: “A Ninh, em ngủ một lát đi, để anh quan sát là được."
Khương Ninh không muốn sĩ diện, cô nằm xuống nhắm mắt ngủ: "Có gì thì gọi em."
Có lẽ là do thực sự buồn ngủ, hoặc có thể được anh bảo vệ, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, mơ hồ bị một cú gõ nhẹ đánh thức.
Khương Ninh ngồi dậy, chỉ nhìn thấy ánh sáng ở lối vào thung lũng.
Cô lấy ống nhòm ra quan sát, thấy hai chiếc xe đầu kéo đang tiến tới, chở theo container.
Nhiều người xuống xe chỉ đạo cho xe lùi lại, dỡ thùng hàng, mất khoảng nửa tiếng mới hoàn thành.
Họ không ở lại, tất cả đều lên xe rời đi.
Hai người cũng không vội ra mặt, dùng ống nhòm liên tục điều tra để chắc chắn không có gì còn sót lại trước khi đứng dậy nhận hàng.
Dù trời tối nhưng vẫn đội tóc giả, đeo khẩu trang, còn mặc cả áo gió.
Ba giờ sáng, đưa tay ra không thấy ngón, không có đèn pin chiếu sáng mà dùng kính nhìn ban đêm, cẩn thận xuống núi...