Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 352

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 352 -

Khương Ninh quan sát bên trong, Hoắc Dực Thâm có thể nhờ vào cửa sổ trong phòng để quan sát bên bờ biển.

Vịnh Hồ Điệp là nước sâu, du thuyền cách bờ chỉ hơn một trăm mét.

Khoảng cách này… Hoắc Dực Thâm nhíu mày.

Khương Ninh đi đến: “Sao vậy?”

“Chúng ta đang bị theo dõi.”

Cách bờ quá gần, du thuyền dễ gặp phải đá ngầm khó quay đầu, ngay cả thủy thủ có kinh nghiệm cũng không thể làm được, trừ phi là muốn âm thầm theo dõi.

Dù sao, nếu như cách quá xa, có dùng ống nhòm nhìn ban đêm cũng không nhìn được.

Khương Ninh cầm ống nhòm: “Nhiều người không?”

Hoắc Dực Thâm không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm bờ biển đối diện, thấy được kẻ kia đang trốn trong bóng tối.

Chuyện này có lẽ sẽ rất khó đối với người khác, nhưng đây là chuyện Hoắc Dực Thâm giỏi nhất, hằng năm đều gặp những phần tử phạm tội nguy hiểm, cần tìm được chỗ ẩn nấp của bọn họ trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa còn phải phán đoán thật chuẩn.

Ánh mắt anh sắc bén như chim ưng.

Anh tìm ra kẻ kia rất nhanh, nhưng cũng không nóng lòng ra tay, mà cẩn thận quan sát, chắc chắn không có thế lực khác anh mới nói với Khương Ninh: “Xung kích.”

Tầm bắn của súng lục có hạn, uy lực cũng không đủ.

Khương Ninh lấy xung kích ra: “Có thể bắn trúng không?”

Hoắc Dực Thâm lấy ống hãm thanh ra: “Anh sẽ cố gắng.”

“Bao nhiêu người?”

“Hai người.”

Hai người? Chắc là định theo dõi, xem ai là người lái thuyền.

Nếu bọn họ đã đến, chắc hẳn sẽ không buông tha, Khương Ninh không thể nào cất du thuyền đi được.

Nếu không, một khi bí mật về không gian bị lộ ra, thật sự không thể tưởng tượng nguy hiểm sẽ đến mức nào.

May mà hai người cẩn thận, có thể dễ dàng ẩn nấp trong bóng tối, bọn họ ở xa chỉ thấy được thuyền, không thể nào biết được cụ thể là phòng nào.

Nhưng Hoắc Dực Thâm có thể không? Dù anh là dân chuyên nghiệp, nhưng thật sự là cách quá xa.

Sợ ảnh hưởng đến anh, Khương Ninh cũng ngừng thở.

Hoắc Dực Thâm nhắm, bóp cò…

Có gắn ống hãm thanh nên tiếng phát ra không lớn, nhưng trong lòng Khương Ninh vẫn rất căng thẳng.

Mười giây sau, tiếng súng thứ hai vang lên.

Ba phút sau, Hoắc Dực Thâm buông buông súng xuống: “A Ninh, cất thuyền vào đi.”

Khương Ninh mang cả người và thuyền vào trong không gian.

Mới vừa vào không gian, cơ thể cô rơi xuống đất ầm ầm…

Hoắc Dực Thâm nhanh tay lẹ mặt ôm lấy cô, căng thẳng hỏi: “Sao vậy?”

Khương Ninh chỉ cảm thấy hoa mắt, hình bóng của anh không ngừng chồng chéo lên nhau.

Cô nằm trong ngực anh, cả buổi trời mới tỉnh táo lại: “Không sao, thứ này quá lớn, tinh thần của em dường như cạn sạch rồi.”

Trước đó cô còn lo lắng không thu vào được, không ngờ có thể nhét vào được.

Hoắc Dực Thâm ôm cô về giường nghỉ ngơi, lấy nước tăng lực ra, không quên mở nắp bình.

Uống nước xong, Khương Ninh ăn thêm hai miếng socola, vừa ăn vừa mắng: “Anh không cho em ăn ngon gì cả.”

Hoắc Dực Thâm cười: “Hình như vẫn còn, ngày khác lại tìm thử.”

Nằm thêm một chút nữa, Khương Ninh lấy thuyền ra: “Không biết có bị phát hiện không, chúng ta đi nhanh chút đi.”

Mặc áo chống đạn vào, mang mặt nạ dưỡng khí ra khỏi không gian.

Hoắc Dực Thâm sợ cô mệt, nên chịu trách nhiệm chèo thuyền.

Khương Ninh quan sát xung quanh, không dám buông lỏng chút nào.

Tinh thần bị tiêu hao quá nhiều, Khương Ninh lên đến bờ mà vẫn còn run.

Hoắc Dực Thâm đứng trước mặt cô: “Đi lên nào.”

Khương Ninh sợ run lên, sau đó nằm dài trên lưng anh.

Trong đêm tối, Hoắc Dực Thâm cõng cô đi về phía bờ biển dốc, đẩy bụi cây ra leo lên.

Khương Ninh nằm trên bờ lưng dày rộng của anh, trong lòng có hơi sợ hãi: “Hoắc Dực Thâm, em có nặng không?”

“Không nặng.”

Không nặng? Vậy thì cõng cả đời đi, cô yên lặng nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment