Phùng Côn Bằng cũng khá thích chó dữ, có điều chó dữ kiêu kỳ không thèm để ý đến gã ta.
Gã ta nhìn hau háu vào Đậu Đậu, khen nói: “Bé con thật là đáng yêu.”
Trông bé là thế nhưng lại có thể nhạy bén phân biệt thiện ác, Đậu Đậu sợ tới mức trốn ra phía sau anh trai.
Làm Phùng Côn Bằng xấu hổ.
Hoắc Dực Thâm giải thích: “Con bé sợ người lạ.”
“Không sao, trẻ con đều như vậy, nào nào nào, mau ngồi xuống đi.”
Phùng Côn Bằng ngồi ở ghế trên, vẻ mặt xin lỗi nói: “Thật là xin lỗi, cậu Hoắc mới đến, đáng ra phải tổ chức lễ chào đón long trọng, ai ngờ trùng hợp lại bị căn cứ Lặc Long tìm đến phá rối, đập vỡ chén cơm của chúng ta.
Tuy rằng là tận thế, nhưng làm người thì phải tuân thủ quy tắc, mọi việc chú trọng thứ tự trước sau, nhưng căn cứ Lặc Long ỷ sau lưng có chỗ dựa, tùy ý phá vỡ quy tắc, quả thực không tôn trọng chúng ta một chút nào, lại còn dám điều động xe thiết giáp, nã pháo vào người của chúng ta…”
Gã ta nói chuyện bằng chất giọng tình cảm, vẻ mặt trào dâng bi phẫn.
Hoắc Dực Thâm lẳng lặng nghe, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Thành ra gượng gạo vô cùng, Kiều Lão Tam giảng hòa nói: “Ôi thôi không nói chuyện này nữa, không phải mấy anh em đã kêu gọi đàn em đi tìm căn cứ Lặc Long để tính sổ sao, chắc muộn một chút mới có thể trở về, mong rằng mọi người thứ lỗi.”
Khương Ninh mở miệng: “Tin rằng dưới sự dẫn dắt sáng suốt của anh Phùng thì căn cứ Thanh Cương nhất định sẽ toàn thắng.”
“Em dâu nói có lý lắm.” Kiều Lão Tam nói tiếp: “Thịt dê chín rồi đây, đại ca chúng ta bắt đầu đi?”
Phùng Côn Bằng nhiệt tình tiếp đón: “Nào nào nào, đêm nay rượu thịt ăn uống thoải mái.”
Hoắc Dực Thâm chặn trước: “Xin lỗi, tôi uống rượu kém lắm, rượu uống lúc trưa còn chưa tỉnh, thật sự không thể uống thêm nữa.”
Kiều Lão Tam khui chai rượu vang đỏ: “Sao có thể không uống được chứ, đêm nay cố ý bày tiệc mời cậu Hoắc mà.”
“Thói quen nghề nghiệp trước kia, thật sự không thể uống nhiều.”
Nhưng thật ra Khương Ninh lại rất biết điều: “Đã tận thế hai năm rồi, làm gì còn nghề nghiệp như ngày xưa nữa, anh Phùng đã mở lời rồi, uống chút đi.”
Hoắc Dực Thâm im lặng không nói, nhưng không từ chối nữa.
Phùng Côn Bằng nhân cơ hội mở miệng: “Nghe em dâu nói vậy, công việc của cậu Hoắc rất đặc biệt đúng không? Không biết là làm trong lĩnh vực gì, hơn hai năm rồi mà vẫn có thể giữ nguyên thói quen như vậy.”
Khương Ninh không giấu giếm: “Cảnh sát đặc nhiệm, trước kia vì bị thương nên giải ngũ mà còn bị xử phạt nữa. Thói quen hình thành do công tác rất khó sửa, đã tận thế được hai năm rồi mà anh ấy vẫn chưa lấy lại được phong độ.”
Phùng Côn Bằng lộ vẻ mặt thưởng thức: “Hoá ra cậu Hoắc là người tài à, bảo sao đánh đấm giỏi như vậy, đi đến đâu càn quét đến đó, đúng là không ngờ được.”
“Anh Phùng quá khen.” Có thể là gợi lên những ký ức không mấy tốt đẹp, tâm trạng Hoắc Dực Thâm hơi chùng xuống, cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Kiều Lão Tam vội vàng rót đầy.
Thịt dê nướng mới ra lò được dọn lên bàn, mùi thơm nức khiến người ta phát thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.
Phùng Côn Bằng nương theo đề tài tiếp tục nói chuyện , ai ngờ Hoắc Dực Thâm không nói tiếp, lại rót ly rượu.
Khương Ninh tiếp lời: “Anh Phùng, lúc giải ngũ anh ấy bị chèn ép, anh đừng xát thêm muối vào vết thương của anh ấy.”
“Tại tôi tại tôi.” Phùng Côn Bằng tự phạt một ly: “Uống rượu vậy.”
Được họ Phùng thiên vị, chó con chẳng những được ngồi ghế trên mà còn được chia cho nguyên một cái chân dê.
Phùng Côn Bằng cười với nó: “Ăn đi, còn nóng hôi hổi đây.”
Chó con tuy thèm, nhưng vẫn nhìn về phía Khương Ninh.
“Ăn đi.” Khương Ninh lên tiếng: “Đây là anh Phùng thưởng đấy, nhớ phải cảm ơn anh Phùng.”
Chó con hướng về phía họ Phùng: “Gâu.” Ăn cả nhà ông!
“Ha ha ha.”
Gã ta rất cưng con chó này, sớm hay muộn cũng là của mình, đến lúc đó phải thuần hóa nó thật trung thành với mình.
Còn về ba người này ấy hả, ha ha, cũng rất thú vị.