Ờm, thật ra hắn ta không cần phải chuyên nghiệp như vậy đâu.
Được chứ, dù sao cũng là đối tác cũ, bán cho ai mà chả là bán?
Khương Ninh lấy tờ đơn ra: "Anh xem công bằng chưa?"
Cửa sắt kéo, lều che nắng, keo dán trong suốt, sàn nhà gỗ có thể tháo rời...
Khỏi phải nói, chị gái luôn muốn cái gì đó đặc biệt như vậy, nhanh chóng bĩu môi thừa nhận: "Cho tôi năm ngày, đảm bảo sẽ tìm mọi thứ cho cô, nhưng mà cô lấy cái gì để giao dịch?"
Khương Ninh hỏi lại: "Anh muốn cái gì?"
"Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là nước ngọt rồi." Bây giờ thứ thiếu thốn nhất chính là nước mà!
Sau khi chị gái mất tích, việc kinh doanh nước ngọt bị buộc phải tạm dừng, hại lão Đại mỗi ngày kiếm được ít tiền hơn rất nhiều, phần trăm hoa hồng của hắn ta cũng giảm mạnh, đến vợ cũng ngại hắn ta không có tương lai.
Vất vả lắm mới có được cơ hội này, tên xấu xí tham lam: "Chị gái à, thứ này của cô cũng không dễ tìm, cần hai xe nước mới được."
"Anh nói lại lần nữa đi?" Khương Ninh ném cho hắn ta ánh mắt ‘anh nghĩ vớ vẩn gì vậy’, coi ai là đứa ngốc thế?
Tên xấu xí chớp mắt liền trở nên sợ hãi: "Một xe?"
Ừ, cho hắn ta... một cơ hội sống nữa vậy.
"Nửa xe, không thể ít hơn được nữa, không thì chúng tôi bị lỗ mất, anh muốn không ít đồ."
Thấy hắn ta và Tần Xuyên cũng quan tâm đến mình, Khương Ninh miễn cưỡng đồng ý: "Chỉ lần này thôi đấy nhé, đến lúc đó anh đem xe chở nước qua đây."
Được được, lại còn trích phần trăm cao, chị gái đúng là thần tài của hắn ta!
Tên xấu xí tranh thủ nắm bắt cơ hội: "Chị gái, chúng ta có thể tiếp tục buôn bán nước ngọt."
"Không được." Khương Ninh hoàn toàn từ chối: "Bây giờ mọi nơi đều khô hạn, nước ngọt không còn nhiều như trước kia, xe nước các anh bán tôi cũng phải nghĩ cách mới có thể đáp ứng được."
Trước kia là vì mở rộng không gian, bây giờ không gian không còn dài, đôi khi cô thậm chí còn hoài nghi có phải một ngày nào đó thuỷ điện cũng bị sử dụng hết không?
Không lo hiểm nguy, chỉ sợ bất cẩn, cẩn thận thì giữ thuyền được vạn năm*.
(*) Từ gốc: 小心驶得万年船: xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kỹ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền. (Nguồn: hoamanthien11)
Hơn nữa, có lại lấy nhiều nước ngọt hơn nữa cũng không đến được tay người sống ở tầng dưới cùng, nếu lại có một cái bể bơi nữa thì sao?
Vẫn là không nên tạo nghiệp, cô sợ bị sét đánh.
Biết được không có đường tiền tài, vẻ mặt tên xấu xí tiếc hận, nhưng cũng không còn cách nào.
Lúc rời đi, Khương Ninh đột nhiên nhớ ra thêm một yêu cầu mới: "Tôi muốn thuốc i-ốt, nhờ đại ca anh hỗ trợ tìm giúp nhé. Ngoài ra, tôi muốn thêm một bồn nước nữa."
Đi dạo hai vòng ở phố giao dịch, không tìm được cái gì muốn mua, Khương Ninh lái xe quay về Áo Viên.
Về nhanh cũng là mười giờ, cầm bộ đàm, Hoắc Dực Thâm rất nhanh đã xuống lầu mở cửa: "Có suôn sẻ không?"
"Rất suôn sẻ." Tâm tình Khương Ninh không tồi: "Anh đoán xem em gặp được ai?"
"Tần Xuyên hay tên xấu xí?"
"Sao anh biết thế?"
"Trừ bọn họ ra thì em còn thường xuyên qua lại với ai nữa?"
"Hoắc Dực Thâm, anh nhạt nhẽo quá đi."
Tắm rửa xong ngồi trên giường, Khương Ninh kể chuyện hôm nay với anh: "Lúc có sóng thần, tên xấu xí ở Phong Thành, Tần Xuyên vì con bị bệnh nên trễ giờ, vừa lúc tránh được một kiếp nạn."
Nói xong, lại nói đến chuyện tích trữ thuốc i-ốt: "Thuốc i-ốt kháng được bức xạ hạt nhân, chúng ta phải chuẩn bị một ít."
Nghĩ đến phiến đá đập mạnh liền cảm thấy thật đáng sợ, hy vọng không xảy ra chuyện gì xấu nữa.
"Anh tích trữ mấy bình thuốc i-ốt rồi." Hoắc Dực Thâm lên tiếng: "Dược phẩm đặt ở một chỗ, chắc là em không nhìn thấy."