Hà Thiên Minh rất vui vẻ: "Tiểu Khương, bọn chú đã bàn bạc với thôn rồi, sẽ nhờ người dạy họ đào giếng."
Nếu không phải ngày hôm đó hai người họ làm kinh động đến bọn họ, hạ bệ sự kiêu ngạo trong thôn thì họ không thể nào ngồi xuống nói chuyện một cách hoà nhã được.
Sau khi thảo luận, họ đã thật sự tin rằng Áo Viên là thật lòng muốn dạy họ cách đào giếng.
Không lấy đá chọi đá, sẵn sàng cúi mình để thương lượng giải quyết vấn đề trong khi mình là người chiếm thế thượng phong, điều này khiến Khương Ninh rất khâm phục Hà Thiên Minh.
Tuy hơi lịch sự nhưng cũng rất giỏi vận dụng trí tuệ của mình.
“Hay quá ạ.” Khương Ninh vô cùng vui mừng, nhưng cũng không quên nhắc nhở: “Nhưng các chú cũng phải chú ý an toàn.”
“Nếu không có sự giúp đỡ của mọi người thì mọi chuyện cũng không thể xoay chuyển nhanh như vậy.”
Khương Ninh mỉm cười: “Đội trưởng Hà, chú từng nói nếu đã sống ở Áo Viên thì đã là người một nhà, không cần phải khách sáo như vậy."
Về đến nhà, cô đã kể lại chuyện này cho Hoắc Dực Thâm nghe.
Hoắc Dực Thâm lại tỏ ra chẳng có gì đáng ngạc nhiên: “Ở thời tận thế nắm đấm là thứ có tiếng nói cuối cùng, rất ít người như Hà Thiên Minh sẵn sàng lấy ân báo oán, người trong thôn không tin chú ấy cũng là lẽ đương nhiên. Không phải chúng ta cũng đã quan sát rất lâu mới quyết định chuyển đến đây sao?”
Chỉ cần giúp người trong thôn giải quyết chuyện nguồn nước sinh hoạt thì có thể giải quyết được những mối tai họa ngầm trong giai đoạn này.
Nhưng sau trận động đất thì sao, khắp nơi đều là cảnh nhà cửa đổ nát, môi trường sống xuống cấp nghiêm trọng, Khương Ninh có chút lo lắng: "Anh có biết tình hình ở Áo Viên sau trận động đất không?"
Ngoài việc nó không bị đổ nát, Hoắc Dực Thâm thực sự không biết gì khác: “Đến lúc đó hẵng tính, nếu nó thực sự nguy hiểm thì chúng ta sẽ chuyển đi nơi khác."
Khương Ninh đồng ý, ở những ngày tận thế này làm gì có nơi an toàn tuyệt đối kia chứ.
Đã đến thời gian lấy hàng, đêm mà Khương Ninh đã đặc biệt hẹn trước.
Sau khi ra khỏi Áo Viên, cô đặc biệt chọn một chiếc xe tải mui trần.
Khi đến địa điểm đã hẹn, tên xấu xí đã đợi sẵn, không ngờ ngay cả Tần Xuyên cũng tới.
“Khương Ninh.” Tần Xuyên ngậm điếu thuốc trong miệng, cười nói: “Cô và anh Hoắc vẫn tốt chứ?”
Khương Ninh giải thích: "Vẫn tốt, hôm đó chúng tôi lo căn cứ Hải Sinh xảy ra chuyện nên đã cố tình xuất phát sớm một tiếng, không ngờ vừa đến chân núi đã thấy thời tiết không ổn nên chúng tôi đã lập tức lái xe rời khỏi mới có thể thoát được tai nạn đó.”
Tần Xuyên thở dài: “Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc."
Tên xấu xí đã tìm được những thứ mà Khương Ninh cần, Tần Xuyên đặc biệt đến đây ngoài việc để gặp cô thì hắn ta còn không hiểu tại sao cô lại muốn mình tìm thuốc iốt cho cô, ngay cả vắc xin uốn ván mà cấp trên của cô còn chế tạo được mà.
Nhắc đến việc này, sắc mặt Khương Ninh đầy phiền muộn: “Cấp trên của tôi đã bị người ta tố cáo vào khoảng thời gian trước rồi, bây giờ đang đi đào than ở Tây Sơn.”
Tần Xuyên sửng sốt, hắn ta còn đang nghĩ dựa vào miếng thịt này để kiếm chút mồi.
Hắn ta có chút không cam tâm, hỏi: “Thế vấn để nước ngọt còn cứu được không?"
Không nhắc tới thì thôi, Khương Ninh giả vờ tức giận: “Anh Tần, khách hàng của anh chơi xấu lắm, trước mặt thì họ ra vẻ hợp tác với anh nhưng sau lưng lại đi tố cáo anh để kiếm vật tư, nếu không phải cấp trên có quan hệ tốt thì anh đã sớm bay màu rồi.
Bây giờ nước ngày càng khan hiếm, nội bộ bọn chúng kiểm tra rất nghiêm ngặt, thực sự không thể mở rộng việc làm ăn nữa.
“Nửa chiếc xe lần này là do tôi mặt dày mang quà đi cửa sau đó, tôi đã hứa với người ta sẽ không có lần sau nữa."
“Mẹ kiếp, thằng nào dám tố cáo tôi?” Tần Xuyên kinh ngạc: “Khách hàng của tôi đều là đại gia, ai lại đi quan tâm chút tiền thưởng đó?”
"Chuyện đó thì tôi không rõ, hiện tại chúng tôi đang điều tra nghiêm ngặt, nếu mà bắt được rất có thể sẽ phải ăn đậu phộng."