Vì để tránh nóng, phúc lợi được phân phát trong hai khoảng thời gian cố định, sáng sớm năm giờ đến bảy giờ, buổi tối từ bảy giờ đến chín giờ.
Buổi sáng Hoắc Dực Thâm dẫn theo cả nhóm, ba giờ khuya đã thức dậy, Khương Ninh lấy cá chiên dỗ chó: “Cola, trách nhiệm trông nhà nặng nề này giao cho mày, chờ bọn tao trở về.”
Chó ô ô, cuối cùng vẫn mạnh mẽ đồng ý.
Mang balo, xách thùng, lúc ba người ra ngoài, cư dân ra ngoài buổi sáng đều đã đến, tổng cộng có hơn bảy mươi người, có người già cũng có trẻ con.
Bọn họ vốn đang lo lắng, nhưng nhìn thấy Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh xuất hiện, giúp người ta bình tĩnh trở lại.
Hà Thiên Minh điểm danh, chắc chắn đã đủ người mới xuất phát.
Người được mài giũa trong hai năm tận thế, cũng không kiêu ngạo, chỉ im lặng mở đèn pin đi trên con đường tối đen.
Bọn họ không oán hận câu nào, dù sao Hoắc Dực Thâm có xe, bây giờ dẫn bọn họ đi bộ.
Tổ dân phố có hơi xa, đến nơi đã là bốn giờ rưỡi sáng, không ngờ đến nơi đã có rất nhiều người xếp hàng.
Sắp xếp cho mọi người xong, ba người Khương Ninh đến xếp hàng ở chỗ cửa khác, cầm giấy chứng minh đổi nhà mới.
Năm giờ, cửa phúc lợi đúng giờ phát đồ, ở đây được cảnh sát giữ trật tự, mặc dù ở đây có rất nhiều người nhưng cũng không rối loạn.
Có người đói đến da bọc xương, kẻ thì khát đến miệng muốn bóc khói, thử hỏi có ai còn sức để đi nhiều chuyện?
Lúc Áo Viên đến cũng không tính là sớm, đợi một giờ vẫn chưa đến phiên mình.
Sáu giờ sáng, mọi người có hơi sốt ruột, muốn lãnh đồ về sớm một chút, trước khi mặt trời sáng rõ thì về được đến nhà.
Phải biết, ánh sáng ở nóng cực hạn không chỉ nóng mà còn khá độc, chiếu lên da cũng sẽ gây ửng đỏ ngứa ngáy, dù chỉ phơi nắng một chút thôi cũng sẽ bị thương, nếu nghiêm trọng sẽ còn có bọng nước, rất dễ lây.
Khương Ninh tính toán một chút, chắc còn phải xếp hàng thêm mười mấy phút nữa.
Đến lúc chạy trở về chắc không đến tám giờ, xem như khá lý tưởng.
Nhưng mà, cô cảm thấy hôm nay có hơi kỳ lạ, bình thường giờ này trời đã sáng rồi, nhưng hôm nay khá âm u, không khí còn oi bức hơn thường ngày.
Vừa định nói với Hoắc Dực Thâm, đột nhiên vang lên âm thanh dồn dập.
“Rầm ầm ầm, rầm ầm ầm…”
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, đám người lập tức hốt hoảng.
Khương Ninh còn chưa biết chuyện gì, bả vai chợt đau đớn kịch liệt…
“Đi mau, là mưa đá.”
Hoắc Dực Thâm hét lớn, kéo Khương Ninh chạy vào trong phòng tổ dân phố.
Vô số hạt mưa đá rơi xuống, có loại lớn như trứng chim bồ câu, trứng gà, thậm chí có viên còn lớn như quả đấm…
Đang lúc né tránh, chân Đậu Đậu đạp trúng viên đá mưa, cả người ngã nhào ra đất.
May mà có cánh tay của Hoắc Dực Thâm đỡ lấy, nếu ngã như vậy thì sẽ bị đạp mất.
Anh xách em gái, dẫn theo Khương Ninh dùng sức chen lên phía trước.
Đang lúc chạy trốn, dòng người đông nghịt liều mạng chen vào trong tổ dân phố, rất nhanh đã đầy ắp người.
Hoắc Dực Thâm không xa nhóm người kia lắm, hơn nữa phản ứng cũng rất nhanh nên đã chen vào được.
Nơi làm việc của tổ dân phố không lớn, mà những người xếp hàng ở phía sau, hoặc là những người phản ứng chậm, thật sự không chen vào được.
Không chen được thì cũng phải chen, phải dùng hết sức bình sinh chen vào trong, rất nhanh mọi người dán sát vào nhau, có vài đứa trẻ bị dọa sợ khóc lên.
Có người chửi mắng, xô đẩy, bị đạp trúng, còn có người thừa dịp náo loạn mà cướp nước cướp lương thực, tình trạng vô cùng hỗn loạn.
Những người không chen vào được, chỉ có thể cầm túi hoặc thùng đựng nước che đầu mình lại, cố chen đến gần mái hiên hoặc nơi có thể che chắn.
Mưa đá xuất hiện không có dấu hiệu báo trước, vài người may mắn một chút bị rơi trúng, trên người bị thương tàm tạm thôi, có vài người bị rơi trúng đầu chảy máu, còn có người bị hạt mưa đá lớn chừng quả đấm rơi trúng, trực tiếp ngã xuống đất không đứng dậy nữa, trong tay còn cầm thùng nước bị vỡ thật chặt.