Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 445 - Chương 446

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 446 -

Đừng hỏi Khương Ninh tại sao lại biết, đội cứu hộ vừa vớt được một thi thể từ đống đổ nát lên, một ông già khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, vốn dĩ đã di chuyển chậm hơn người trẻ tuổi, trong tay còn ôm chăn bông, đến chết cũng không muốn buông tay, ôm chặt thành một cục.

Đó cũng không phải là một ngoại lệ, chắc rằng ngoài kia còn không ít trường hợp như vậy.

Ngoài thở dài, Khương Ninh cũng không biết nên nói gì.

Cô dừng lại, quay đầu đối diện với cậu bé, nói: “Nhóc đi tìm các chú trong đội cứu hộ, để xem bọn họ sắp xếp hai đứa như thế nào.”

Cậu bé do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng đi qua.

Không biết đã nói gì, người đàn ông mặc áo cam trong đội cứu hộ chỉ tay về phía đám người sống sót ở đằng xa.

Cậu bé bối rối mà do dự, quay lại nắm lấy tay em gái: “Cảm ơn anh trai chị gái.”

Khương Ninh thở dài một hơi thật sâu, cầm dao gấp bước tớ: “Bảo vệ thật tốt em gái nhóc, đừng nói với người lạ là cha mẹ đã không còn.”

Nói xong lập tức rời đi, đầu cũng không nhìn lại.

Cô không phải không nhìn thấy sự bất an cùng bất lực trong mắt cậu bé, nhưng như vậy thì sao?

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, ánh mắt như vậy có quá nhiều, ở đâu cũng gặp được!

Khoảng chín giờ, nhìn về sông Phượng Thành ở phía xa.

Khương Ninh lấy ống nhòm ra, Áo Viên vẫn chưa sụp đổ, thật sự vẫn còn đứng vững.

Tuy nhiên, một số tòa nhà xung quanh nó đã không may mắn thoát khỏi, tất cả đã sụp đổ sau trận động đất.

Sông Phượng Thành bị một khe rãnh cắt đứt, một vết nứt kinh người xuất hiện.

Con đường không bị phá hủy thì cũng bị chặn bởi các tòa nhà bị sập, ba người một chó phải đi không ít đường vòng mới có thể trở lại Áo Viên.

Bức tường bao bên ngoài sụp đổ, Hà Thiên Minh đang sắp xếp lại người để xây tường: “Nhanh lên, mọi người đều góp thêm chút sức lực, chỉ có xây tường lên chúng ta mới được an toàn.”

Dương Vĩ Dân nhìn thấy hai người bọn họ, vội vàng chào hỏi: “Hai người không sao chứ?”

“Không sao, chỉ bị thương nhẹ một chút.” Khương Ninh hỏi: “Mọi người thế nào rồi?”

Trên người Dương Vĩ Dân bị thương, nhưng nhìn qua cũng không nghiêm trọng lắm: “Không ngờ trận động đất lại dữ dội như vậy, khu đất trống gần sông nơi chúng tôi trú ẩn bị nứt ra, có không ít người bị thương.”

Té ngã, trầy da, bầm tím, suy sụp tinh thần, hoảng loạn, bảy mươi đến tám mươi phần trăm người dân trong khu nhà đều bị thương, may mắn là hầu hết chỉ bị thương nhẹ, nhưng có hơn một chục người đang trong tình trạng tương đối nghiêm trọng, trong đó có ba người rơi xuống vết nứt bị chôn vùi, sau khi trận động đất qua đi được cứu đã… nghẹt thở mà chết.

Điều may mắn duy nhất chính là ông trời phù hộ cho Áo Viên, các tòa nhà xung quanh đã sụp đổ, cũng không có chủ đầu tư nào có lương tâm như vậy.

Thấy ba người bọn họ đã an toàn trở về, Hà Thiên Minh vội vàng chạy lại, sau đó mời hai người đến phòng an ninh ngồi.

Ông ấy cũng bị thương, trên trán cùng khuỷu tay có chút trầy xước.

“Đồng chí Hoắc, nếu hôm qua không nhờ cậu nhắc nhở chúng tôi, có lẽ chúng tôi đã không thể phát hiện trận động đất kịp thời, hầu hết người dân trong khu nhà đều an toàn, nhưng những nơi khác gặp rất nhiều tai nạn, nhân viên cứu hộ bên phía chính phủ quá ít, chính quyền thành phố đang kêu gọi các tổ chức cứu hộ từ bên ngoài.

Có quốc mới có gia, chính quyền thành phố lúc trước còn cung cấp đồ dùng cho nhân dân, tôi đã thương lượng với Lão Dương, suy nghĩ xem khu nhà chúng ta có thể thành lập một đội cứu hộ không, giúp đỡ những người sống sót xung quanh?"

Cái gì mà Hà Thiên Minh thành lập đội cứu hộ, Khương Ninh đã sớm nghe Hoắc Dực Thâm nói qua, cho nên khi việc này xảy ra, cô không hề có chút kinh ngạc nào.

Cô không vội lên tiếng, mà bắt đầu trầm tư...

Bình Luận (0)
Comment