Chừng nửa giờ sau, mọi người dần dần tỉnh táo lại.
Hà Thiên Minh từ từ nói: “Nếu cảm thấy thật sự quá khó khăn, bản thân cũng có thể lựa chọn ở lại Áo Viên, có thể tự gánh vác nguy hiểm có thể xuất hiện trong tương lai là được.
Cuộc sống của mọi người cũng không quá tốt, cá nhân tôi cảm thấy nếu có thể tiếp tục hợp lại thành một đội, vẫn tương đối an toàn, mọi người thấy thế nào?”
“Đội trưởng Hà, vậy anh có dọn đi không?”
“Tôi cũng không mua nổi nhà, nhưng chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm điểm tích lũy để chuyển đi.”
“Vậy, nếu anh đã chuyển rồi, thì chúng tôi cũng đi.”
“Nhà tôi cũng muốn chuyển, nhưng làm sao để tìm điểm tích lũy đây?”
Thấy thái độ của Hà Thiên Minh kiên định, những người không muốn chuyển nhà đi cũng trở nên luống cuống, suy nghĩ một chút cũng nhắm mắt giơ tay đồng ý.
Đa số mọi người đều dọn vào trong hai năm nay, vẫn khá tin tưởng Hà Thiên Minh.
Cũng nhờ dọn vào Áo Viên, nếu còn ở bên ngoài không chừng đã chết từ lâu rồi.
Cho nên, dù muốn hợp lại thành một đội, cũng phải tìm người quen thân với nhau.
Bọn họ đều nhớ những người xấu trong khu tập trung, vì để cướp nhà ở Áo Viên, có người còn tùy tiện ném người một thân một mình không có người thân xuống lầu.
Không chỉ một người, không chỉ một lần, thậm chí ngay cả nhân viên công tác mà cũng dám giết.
Một mình ở lại hoặc ra ngoài, thật sự là quá nguy hiểm.
Thật sự không có lựa chọn nào khác, bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý, chỉ vì có thể sống.
Vì vậy, trừ Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh không có ở đây, toàn bộ Áo Viên đều bỏ phiếu đồng ý muốn chuyển đi.
Tiếp theo là vấn đề điểm tích lũy.
Trên đường trở về, Hà Thiên Minh đã suy nghĩ đến vấn đề này, bây giờ có một cách.
Việc ai người đó làm sẽ rất nguy hiểm, đề nghị hợp thành đội để kiếm điểm tích lũy.
“Chúng ta chia làm mấy tổ, đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh đến bãi phế tích nhặt mót đồ, nhặt thép chế phẩm hoặc sắt chế phẩm, sức khỏe kém hơn một chút, thì ra sông Phượng Thành đào cát…”
Áo Viên không có xe, đến lúc đó ông ấy sẽ ra mặt nói chuyện, xem thử các ban ngành có thể giúp đỡ cho xe đến không.
Còn lại phụ nữ và trẻ con, phụ trách khai hoang làm ruộng, cây bắp, khoai lang đỏ, có thể trồng được bao nhiêu thì trồng, đến lúc đó dùng để mua vật tư trong nhà.
Cải xanh phát triển nhanh nhất, có thể trồng được mấy đợt, phơi khô xong có thể tích trữ.
Phân công rõ ràng, nhiệm vụ rõ ràng, còn chọn ra tổ trưởng, tất cả mọi người đều không có ý kiến.
Bọn họ tin tưởng Hà Thiên Minh, hy vong sau khi cố gắng, có thể ở thành phố mới an cư lạc nghiệp.
Ở chung một căn nhà nhỏ hẹp rất thảm, nhưng lưu lạc khắp nơi trở thành dân tỵ nạn còn thảm hơn.
Lúc Khương Ninh trở về, vừa hay đã tan họp, Hà Thiên Minh gọi hai người lại, lời ít ý nhiều kể lại nội dung cuộc họp.
Giống như ông ấy dự đoán, hai người này vốn không có ý định ghép nhà.
“Đội trưởng Hà, nhiệm vụ này chúng tôi sẽ không tham gia cùng.”
Hà Thiên Minh hiểu, đồng thời cũng biểu đạt lòng cảm ơn: “Chuyện hạt giống, thật sự đã làm phiền hai người.”
May mà kịp hỏi thăm, nếu không bây giờ chắc phải chạy đông chạy tây mấy lần.
Người của Áo Viên cũng không nghỉ ngơi, sau khi tan họp thì tổ chức thành các đội để hành động, ra ngoài nhặt đồ, đào cát, làm ruộng.
Khương Ninh đứng ở ban công, nhìn thấy nhóm người bận rộn ở chỗ sông Phượng Thành xa xa.
Có đến hai trận mưa, hạn hán đã được giải quyết, mực nước ngầm cũng không hạ xuống nữa.
Sợ cát tốt bị cướp mất, Khương Ninh có hơi ngứa tay: “Khi nào thì chúng ta đi đào cát?”
Hoắc Dực Thâm nhìn chằm chằm nhóm người ở sông: “Phải làm một cái rây cát.”
Dùng sức người nhặt đá như bọn họ, chưa nói đến hiệu suất chậm, điểm tích lũy đổi được cũng ít.
Rây cát rất đơn giản, chính là lấy thanh sắt dài hơn một mét đan lại thành hàng, ở giữa có khe hở, cát sẽ trôi đi hết, những viên đá khá lớn sẽ được ngăn lại, cát mịn thì chảy ra ở một đầu khác.