Kết thúc công việc sớm, Khương Ninh về lại tòa nhà số năm thì đã thấy vùng đất xanh tươi cách đó không xa, không nhịn được đi tới.
Phụ nữ và trẻ em ở Áo Viên cũng không nhàn rỗi, họ đã canh tác đất hoang trong nửa tháng qua.
Ngô đã nảy mầm và phát triển.
Rau xanh non mượt, cảm giác thêm một tuần nữa là có thể ăn được.
Nhưng họ đều không nỡ, đều nhổ cây giống rau ra trồng riêng, khi cây đủ lớn thì đem phơi nắng để tự ăn hoặc kiếm điểm tích lũy.
Con người rất nhỏ bé nhưng khi dồn mọi tâm trí để làm một điều gì đó thì lại vĩ đại đến thế.
Họ không chỉ khai hoang đất hoang trong khu nhà mà còn mở rộng ra khu vực bên ngoài.
Nhiệm vụ của đội tuần tra tăng lên rất nhiều nhưng không có ai lên tiếng phàn nàn cả.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Khương Ninh quyết định vào núi gánh củi.
Núi non xung quanh đã bị phát quang sạch sẽ, chỉ có thể chạy xa hơn vào trong núi sâu và rừng già, muốn đi tới đi lui cũng không dễ dàng gì.
Chỉ có thể qua đêm trên núi, đến khi chặt đủ củi dùng rồi thì mới trở về.
Lần này không chỉ mang theo chó con, còn phải mang cả thỏ theo cùng.
Vẫn chỉ mang lứa F1 F2, thêm cả nhóc con còn chưa lớn hẳn.
Đối với những con thỏ trưởng thành đạt đủ trọng lượng thì giết hết và bỏ vào trong không gian.
Không làm ngay trước mặt Tiểu Bạch, Đại Hôi, mang sang phòng bên cạnh rồi mới ra tay.
Tiểu Bạch, Đại Hôi cũng không biết nói, nếu không đã chổng đít đạp tới tấp vào mặt Khương Ninh rồi.
Má nó, xông pha lúc nào cũng có phần anh, ăn nhậu chơi bời cứ việc gọi anh chó.
Mày thì trong sạch rồi, mày là giỏi nhất!
Cuối cùng cũng biết phải mang tụi nó theo!
Cất những thứ quan trọng ở nhà vào không gian, cho thỏ vào cốp xe rồi lái chiếc Hummer lên đường.
Vùng duyên hải không có nhiều núi sâu và rừng già nên nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đi đến những biệt thự trung cấp ở ngã ba thành phố.
Dọc theo đường đi, cứ thấy núi rừng thì đều trơ trụi, những biệt thự trên sườn núi đều bị trận động đất phá hủy.
Nhìn căn biệt thự bị phá hủy, ký ức ùa về, trong khoảng thời gian lũ lụt bắt đầu, tầng 18 đã đến đây rất nhiều lần để tìm kiếm vật tư, cá thả trong kho vẫn còn được cất giữ trong không gian, không để ý đến mà cũng đã qua ba năm rồi.
Đúng là núi sông đổi thay, cảnh còn người mất.
Xách theo con thỏ, leo lên bảy tám ngọn núi, mệt đến thở hồng hộc.
Đứng trên đỉnh núi, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy toàn bộ khu rừng phía xa hoặc bị đóng băng hoặc bị cháy nắng.
Bờ vực không an toàn nên phải tiếp tục đi sâu hơn vào trong núi.
Sau khi leo núi gần một ngày, cuối cùng cũng đến được ngọn núi hoang không có người sinh sống.
Càng đi sâu vào núi thì lại càng cảm nhận được sự kỳ diệu của sinh mệnh.
Có không ít cây cối chết héo đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc xanh nõn nà sau cơn mưa.
Chọn một ngọn núi rừng có địa hình bằng phẳng, lấy đồ nghề ra rồi bắt đầu làm việc.
Khương Ninh mang cưa điện, Hoắc Dực Thâm thì cầm cưa xích.
Hai nhóc không giúp được cái gì, nhưng cũng không thể nhàn rỗi, bèn tống lên cao để tiện canh giữ.
Vì vậy Đậu Đậu đeo ống nhòm vào, cùng chó con ngồi xổm trên tảng đá lớn để quan sát xung quanh một cách cẩn thận.
Rừng cây bị phát quang đều do chết héo, còn những cây còn nụ xanh thì sống lâu hơn.
Đều không phải kiểu người lười biếng, cảm giác như phần lớn rừng núi đã biến mất, mãi đến khi mặt trời lặn mới dừng lại, bắt đầu chặt cành, tranh thủ lúc chạng vạng để tận dụng không gian.
Chạc cây cũng không buông tha, bó hết lại ném vào trong, về sau có thể làm củi đốt.
Công việc chưa hoàn tất thì trời đã tối.
Vốn dĩ muốn mang chiếc RV tới, nhưng nhỡ cũng có người vào núi đốn củi thì sao?
Quên đi, ra ngoài rồi cẩn thận lấy ra một cái lều có hai phòng ngủ và một phòng khách.