Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 482 - Chương 483

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 483 -

Làm một ngày nghỉ ba ngày, lười đến mức không chịu nổi.

Tốn hơn một tháng, lục tục nộp vật liệu gỗ, đá, cát, sắt, gạch sứ, thành công nhận được sáu mươi ngàn điểm cộng.

Khương Ninh lật xem danh sách đổi vật tư, đều là lương thực, quần áo, rượu thuốc lá các loại, cũng không có đồ cô muốn, nên cũng cắt đứt luôn suy nghĩ tìm thêm điểm cộng trong đầu.

Nộp quá nhiều vật tư, không gian trống trải rất nhiều, có thể tiếp tục trồng trọt.

Hoắc Dực Thâm lo lắng cô sẽ mệt lả: “Hay là tìm tên xấu xí đi, xem có thể đổi máy gieo hạt hay máy thu hoạch gì đó không?”

Được, dù sao bây giờ thành phố mới còn chưa xây, cũng chỉ có thể rảnh rỗi ngồi chờ.

Không ngờ, tên xấu xí như muốn bốc hơi khỏi trái đất vậy!

Đến phố giao dịch tìm mấy ngày mà không tìm thấy đâu cả.

Khương Ninh nhớ, lần trước lúc chạy xe đạp cuộc đến, hắn ta có nói Lão La ở gần Áo Viên.

Vì vậy tìm Lão La trước, cuối cùng đợi được tên xấu xí xuất hiện.

“Chị, chị tìm tôi có việc gì vậy?”

Trên người tên xấu xí toàn là bụi bặm, vội vàng nói: “Tôi phải đi nhặt món đồ đó.”

Vợ nói muốn nhà ở thành phố mới, thiếu điều khiến eo của hắn ta muốn gãy luôn, hắn ta cũng không có điểm cộng, như thế không phải muốn mạng của hắn ta luôn sao.

Khương Ninh nhíu mày: “Sao lại thành ra thế này?”

Haiz, nhắc đến là muốn rớt nước mắt.

Nước biển bị ô nhiễm do vi khuẩn viễn cổ, điều này khiến còn đường làm ăn bị chặt đứt.

Nóng cực hạn kết thúc, càng ngày càng lạnh hơn, cũng sẽ không thiếu nước.

Siêu động đất, trừ người còn sống, dường như tất cả đều bị chôn trong đống phế tích.

Khu thành phố mới đã bắt đầu xây, tòa thị chính vặt một lớp lông của đám nhà giàu, đến cửa từng nhà làm công tác tư tưởng, thuyết phục bọn họ cố gắng hết sức quyên tặng vật tư, dọa bọn họ sợ đến mức ngày nào cũng ăn rau củ trộn —— chủ nhà cũng không có dư lương thực.

Vật tư bị hủy, tầng dưới chót cũng không có gì để tiêu xài, người giàu cũng không dám tiêu, vậy chẳng phải khổ cho mấy tên con buôn như bọn họ sao.

Không nói nữa, phải nhanh chóng vận chuyển.

Khương Ninh dở khóc dở cười: “Ông trùm của các anh cũng để các anh vận chuyển mỗi ngày vậy à?”

“Ông trùm của bọn tôi còn thảm hơn, rất nhiều vật tư bị phá hủy trong vụ động đất.”

Đừng thấy thường xuyên bị đánh, nhưng tên xấu xí vẫn kiên quyết bảo vệ bậc cha mẹ cơm áo của mình: “Ông ấy đang nghĩ cách mua biệt thự, nhưng đàn em nhiều như vậy, cũng không thể để một mình ông ấy lo, chúng tôi cũng phải hợp lại, bởi mới nói làm ông trùm đâu có dễ.”

“Anh ra ngoài nhặt mót đồ một ngày kiếm được bao nhiêu điểm cộng?”

“Cũng, cũng chỉ có mấy chục điểm thôi.” Vừa bắt đầu thì còn tạm, bây giờ thì không được rồi.

Khương Ninh suy nghĩ một chút, chẳng những muốn máy gieo hạt và máy thu hoạch, mà còn muốn mấy chiếc xe đạp nữa, xe ba bánh và xe máy mini: “Nếu anh làm được, tôi có thể cho anh nửa xe tải chở sắt.”

Tên xấu xí kinh ngạc muốn rớt cằm: “Chị, chị nói thật hả?”

“Thật, còn thật hơn vàng.” Nhìn dáng vẻ anh ta như kiểu mới đẻ hôm qua vậy.

Nửa xe tải chở sắt ít nhất cũng phải hai tấn, tim của tên xấu xí đập rộn ràng: “Chị, nội trong ba ngày nhất định tôi sẽ giải quyết giúp chị!”

“Ba ngày?” Hình như cũng nhanh, cô cũng không gấp lắm.

“Hai ngày rưỡi.” Tên xấu xí sợ người khác cướp mất mối làm ăn này: “Chị, tôi làm được, chị tuyệt đối đừng xem tôi như công cụ hình người nữa!”

Khương Ninh co quắp khóe miệng: “Được… Rồi, vậy ba ngày, nhưng chuyện này phải giữ bí mật, không được rêu rao khắp nơi.”

Ngu chắc, chuyện này mà có ai biết, không sợ bị người ta cướp hay gì?

Ba ngày trôi qua rất nhanh, tên xấu xí đúng là đưa máy đến, mặc dù… Ừm, có hơi nhỏ, nhưng ít nhất là hoàn hảo không bị hao tổn gì.

Bình Luận (0)
Comment