Trước khi đi ngủ, Khương Ninh lấy chăn ra: “Đậu Đậu, nếu tối trời lạnh thì đắp chăn nhé.”
Máy thu thanh kịp thời thông báo, không nghe loa phát thanh của Hà Thiên Minh, có thể là máy thu thanh hết điện, Hoắc Dực Thâm truyền đạt tin tức: “Ngành khí tượng thông báo, ngày vô tận đến rồi, nhiệt độ chênh lệch giữa sáng và tối rất lớn.
Vì vậy, loa phát thanh vang lên lần nữa, nhắc nhở mọi người mặc thêm quần áo, phòng ngừa cảm lạnh.
Đây không phải trò đùa, một khi bị bệnh cơ thể sẽ chịu không nổi, vậy chỉ có thể chết.
Vừa cảm giác trời đã sáng, mở mắt đã phát hiện trên người mình đắp thêm tấm thảm.
Khương Ninh ngẩng đầu nhìn nhiệt kế trên tường, hai mươi độ.
Bên gối trống không, không thấy Hoắc Dực Thâm đâu.
Kéo màn cửa sổ, quả nhiên thấy anh đang dẫn chó ra ban công lớn rèn luyện, ngay cả Đậu Đậu cũng ở đó.
Ặc, cô hư quá nhỉ.
Buổi sáng hai mươi độ, buổi trưa ba mươi bảy độ, buổi tối mười tám độ, nhiệt độ cứ như xe chạy đường núi vậy.
Thời gian trời tối hẳn cũng đã thay đổi, đến chín giờ.
Mỗi ngày trôi qua, trừ ăn thì vẫn là ăn, xem TV cũng chán rồi, đối luyện cũng chỉ có hai giờ, đọc sách đọc đến hoảng luôn.
Làm con sâu gạo, cũng không dễ dàng gì.
Thấy cô chán chường như vậy, Hoắc Dực Thâm đề nghị: “Hay là, em làm chút đồ ăn đi?”
Bây giờ được ở một mình trong một tòa nhà, làm đồ ăn nhẹ mùi cũng không bay ra ngoài.
Sau này chuyển đến thành phố mới, dù có ở biệt thự cũng không không rộng như bây giờ.
Khương Ninh thấy cũng được: “Vậy làm bánh bao và hoành thánh nhé?”
Lần này cũng không cần vội, đơn giản là để giết thời gian, lúc nào muốn làm thì làm.
Bánh bao thịt, bánh bao chay, bánh bao cuộn hoa, đậu xanh, màn thầu, hoành thánh, sủi cảo, mandu, bánh hẹ, mì sợi…
Đã tốt rồi nhưng vẫn muốn tốt hơn, làm bề ngoài trông xinh xắn một chút.
Qua một tháng, trữ được rất nhiều đò.
Lúc này đã là một giờ khuya, năm giờ trời sáng, ban ngày nhiệt độ cao ba mươi độ, buổi tối chỉ còn mười độ.
Nhờ có ngày vô hạn, những người may mắn còn sống cứ hai tiếng phải đổi quần áo một lần.
Nếu ra ngoài, những thứ khác cũng không cần mang theo, chỉ cần mang theo túi quần áo bốn mùa là được.
Nếu như lơ là, sẽ bị cảm lạnh.
Thời tiết quỷ quái này cũng khiến chó rất phiến não, không biết lông nên dài hay ngắn nữa?
Khương Ninh mặc đồ giữ nhiệt cho nó.
Mặc dù là ngày vô tận, nhưng ba người vẫn làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, ngại mặt trời chói mắt thì có thể kéo rèm cửa sổ lại, không để sinh vật bị thay đổi nhịp sống.
Nhưng phải nói ngày vô tận cũng có chỗ tốt, một là thời gian chiếu sáng một ngày dài, tốc độ sinh trưởng của cây trồng rất nhanh, thứ hai là đêm được rút ngắn, khiến tỷ lệ tội phạm cũng được hạ xuống.
Nhưng mà, không liên quan gì đến sâu gạo Khương Ninh cả.
Nhưng Đậu Đậu lại rất vui: “Chị dâu, đậu phộng em trồng nảy mầm rồi.”
Nhóc con thích trồng trọt, chẳng những trồng đậu phộng mà còn trồng cải xanh.
Chó ở bên cạnh giúp đào đất, cho dù Mộng Mộng ở dưới lầu kêu thâm tình thế nào, nó cũng không thèm phản ứng.
Khương Ninh nhận ra, thế này là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình mất rồi!
Đứng ở trên ban công lớn, thấy người thợ mộc ở tòa nhà số ba đang làm đồ gia dụng.
Khương Ninh có hơi tò mò, chạng vạng tối đi hứng nước còn cố tình đến: “Chú Đồ ơi, chú biết làm thuyền không ạ?”
“Thuyền?” Chú Đồ là người bản xứ, lúc còn trẻ có đến xưởng thuyền rồng để học nghề: “Thuyền nhỏ thì được.”
Thành phố Phượng là vùng đất sung túc, mạng lưới sông ngòi chằng chịt, người đời trước ở đây đều có thuyền gỗ, dọc theo con sông để qua lại.
Chú Đồ tò mò: “Cháu muốn làm thuyền?”
Khương Ninh gật đầu: “Thuyền cao su của cháu lúc cực hàn bị cứng mất rồi, thời tiết quỷ quái này lỡ ngày nào đó lại lũ lụt ngút trời, cháu muốn tránh cũng không có chỗ tránh, hay chú làm giúp cháu hai cái thuyền được không?”
“Làm thuyền cần gỗ sam mới được, hơn nữa phải có dầu lửa.”
Dầu lửa thì ông ấy còn, nhưng vật liệu gỗ thì không giải quyết được, cũng không có nhiều dụng cụ phụ trợ trong tay, thuyền gỗ rộng nhất cũng chừng một mét tám dài ba mét, lớn hơn nữa dễ xảy ra vấn đề.