Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 486 - Chương 487

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 487 -

Trước lời khuyên của anh, Khương Ninh vẫn kiên quyết: “Hoàn cảnh khi đó trở nên tệ đi mà, không chừng là do nó chết mất rồi.”

Nhưng bây giờ không giống, sau khi trải qua mấy lần thiên tai, vạn vật xung quanh đều đang tìm cơ hội cầm cự, ngay cả bờ sông Phượng Thành cũng có rau củ dại mọc lên.

Chưa kể cho dù không có, nhưng có khi lại tìm được những thảo dược khác, vẫn đáng để đi một chuyến mà.

Dù sao thuốc hai người dự trữ cũng có hạn, mà thuốc cũng không thể trị được bách bệnh, bệnh tật không chọn người, lỡ như ngày nào đó mắc bệnh, mà không có thuốc trong tay thì sao?

Ngày nào cũng nằm dài trong nhà cũng chán rồi, ra ngoài vừa tìm thuốc vừa có thể hoạt động gân cốt, sao lại không làm chứ?

Hoắc Dực Thâm đồng ý.

Chọn ngày không bằng gặp ngày, lập tức xuất phát.

Khương Ninh mở chuồng thỏ ra: “Chúng mày muốn ra ngoài với tao hay ở nhà đợi?”

Chắc là đã hiểu được sự đời, lần trước dẫn bọn nó ra ngoài, trở về thì không thèm để ý đến cô nữa.

Thật muốn giống như trước kia, đứa nào cũng nhảy đến bên chân cô để được cưng chiều.

Ôi trời, lại xem như như không khí rồi, cả đám gục mặt gặm cỏ không thèm ngẩng đầu lên.

Được rồi, dù sao ba năm nay cũng trữ được rất nhiều thịt thỏ, cho dù kho, hấp, nướng các kiểu, cũng đã ăn đủ cả rồi.

Khương Ninh để lại cho bọn nọ mấy bó lớn cỏ khô và nước sạch, yên tâm rời đi.

Đường rất khó đi, nhưng có dẫn theo Đậu Đậu và chó, chạy xe máy mini không đảm bảo an toàn, chỉ có thể chạy Hummer.

Con đường rạn nứt, phế tích đâu đâu cũng có, thật sự vô cùng khó đi.

May mà giao thông ở thành phố Phượng nổi tiếng là dạng vòng cung, chỉ cần lượn vòng là có thể đến nơi.

Quốc lộ rạn nứt thì lượn đường nhỏ, lúc đi lúc dừng, tám mươi kilomet đi hết bốn giờ mới đến.

Trên đường còn gặp phải hai đám cướp chặn đường, Khương Ninh ngồi ghế phó lái cũng lười nói nhảm, hạ cửa kính xe xuống bưng súng xung kích ra ngoài.

Đám cướp bị dọa sợ ngoan ngoãn lui xuống không nói gì nữa, còn nhanh chóng gỡ bỏ chướng ngại: “Chị ơi, mọi người đi đường thong thả, thượng lộ bình an.”

Đến rừng rậm dưới chân núi, cô để Đậu Đậu và chó đi hóng gió, mình thì cất xe vào trong không gian.

Núi Cẩm Thạch không bị sụp, nhưng khu quay phim và cửa hàng dưới chân núi, đều đã trở thành phế tích, nghĩ đến lúc trước ở đây huy hoàng thế nào, không khỏi khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

Đi dọc theo đường núi quanh co chừng nửa giờ, đột nhiên truyền đến tiếng kêu ở phía xa: “Cứu mạng!”

Giọng nam có nữ có, còn vô cùng hốt hoảng.

Thời tiết này đến núi Cẩm Thạch, chắc cũng không phải người bình thường.

Lấy ống nhòm ra, phát hiện ở khe núi có mấy người, đang bị một đám người xấu cầm dao vây xung quanh.

Haiz, cũng đã tận thế được ba năm, chưa từng thấy ai có bản lĩnh còn dám mặc áo khoác gió ra ngoài, thiếu kinh nghiệm sống thật đất.

Khương Ninh không lên tiếng, đưa ống nhòm sang cho Hoắc Dực Thâm.

Không ngờ anh vừa liếc mắt một cái, đã không chút do dự rút súng đi về phía bọn họ.

Tốc độ của anh rất nhanh, khiến Khương Ninh có hơi kinh ngạc, nhưng cô vừa định nói gì đó lại không nói nữa.

Người ta cầm dao, nhưng Hoắc Dực Thâm cầm súng, chẳng mất chút công sức nào, tình thế đã xoay chuyển trong nháy mắt.

Đám người kia thấy không thắng được, giơ tay đầu hàng rời đi.

Nhưng mà, Hoắc Dực Thâm không cho bọn họ cơ hội.

Anh cách rất gần, bắn súng đinh vài phát đã giải quyết được.

Anh cũng không vội trở về, mà nói chuyện với đám người kia chừng mười phút, sau đó… Dẫn bọn họ trở về.

“A Ninh, bọn họ đến từ thành phố Quảng Đông, là tổ nghiên cứu thuốc Đông Y của cục vệ sinh sinh.”

Người đàn ông trung niên đứng đầu tên là Mã Quang Niên, chủ động giới thiệu: “Cảm ơn hai người đã giúp đỡ, chúng tôi là thành viên của tổ nghiên cứu thuốc Đông Y , bởi vì thiên tai đột nhiên xuất hiện khiến nhiều loại thuốc bị mất hết, lần này lập thành một đội đến núi Cẩm Thạch muốn tìm thảo dược, mang về trồng lại.”

Bình Luận (0)
Comment