May là loại kính chống đạn, nếu không Khương Ninh đã chết ngay tại chỗ.
Mã Quang Niên và những người khác sợ hãi hét lên, nhưng Hoắc Dực Thâm vẫn luôn chú tâm lái xe, sự bình tĩnh kỳ lạ khiến người ta phải kinh ngạc.
Chiếc xe đã được cải tạo, không chỉ có kính chống đạn, mà lốp xe cũng là loại chống đâm chống đạn.
Đương nhiên, nếu không phải còn có đám người Mã Quang Niên ở đây, có lẽ Khương Ninh sẽ yêu cầu dừng lại, đưa bọn cướp áo đen lên chuyến tàu cao tốc xuống địa ngục.
Có thể bắt gặp đám người tà ác kia khắp mọi nơi, vẫn là nhân viên nghiên cứu và thuốc quan trọng hơn, không nên gây thêm rắc rối*.
*节外生枝 [jiéwàishēngzhī] Cành mẹ đẻ cành con, hay có thể hiểu là không gây thêm phiền phức, rắc rối.
*节外生枝 [jiéwàishēngzhī] Cành mẹ đẻ cành con, hay có thể hiểu là không gây thêm phiền phức, rắc rối.
Tới thành phố Quảng Đông, đây đã từng là thành phố nhộn nhịp náo nhiệt nhất, ngoại trừ những tòa nhà kiên cố có thể đếm được trên đầu ngón tay, đập vào mắt tất cả đều là đống đổ nát, cùng với ánh sáng phản chiếu rực rỡ của tia nắng lên bột thuỷ tinh.
Kết cục bi thảm của nó so với thành phố Phượng chỉ có hơn chứ không kém, không thể chỉ dùng ngôn ngữ và hình ảnh thì có thể hình dung ra được.
Hoang tàn, đau thương, cùng sự tuyệt vọng.
Tòa nhà sụp đổ, bức tường đổ sập, nhưng vẫn có người cố gắng sống sót ở đây như trước kia.
Nếu như họ không phải sống trong các khu ổ chuột, thì đào hố dưới đống đổ nát để sống.
Khương Ninh thu mắt lại, không muốn nhìn nữa.
Mã Quang Niên chỉ đường, xe Hummer chạy đến tòa nhà cách trung tâm hành chính không xa.
Viện Nghiên cứu sụp đổ, đây là Viện Nghiên cứu tạm thời để thực hiện quá trình chuyển đổi.
An toàn trở về, vài nhân viên công tác bước ra từ trong tòa nhà: “Lần này có thu hoạch gì không?”
“Có thu hoạch rất lớn, nhưng lại quá nguy hiểm, may mắn gặp được đồng chí nhiệt tình ra tay cứu giúp, bọn tôi đã trao đổi ở núi Cẩm Thạch.”
Mã Quang Niên lại nói lời cảm ơn lần nữa, không quên nói cho Hoắc Dực Thâm khu vực nào ở thành phố Quảng Đông khá nguy hiểm, ngàn vạn lần không nên tới đó.
Hoắc Dực Thâm nhàn nhã gật đầu, quay đầu xe rời đi.
So sánh với thành phố Phượng, thành phố Quảng Đông vẫn an toàn hơn một chút, nơi này không chỉ có có quân đội đóng quân ở đây mà còn có một lượng lớn quân lính để duy trì trật tự.
Trên đường có rất nhiều chướng ngại vật, đâu tới phải đi vòng vòng mất một tiếng đồng hồ mới rời khỏi thành được, thành công tìm được đường tới thành phố Huệ.
Sợ Hoắc Dực Thâm quá mệt, đổi sang Khương Ninh lái xe.
Khi thời tiết cực kỳ nóng, các thành phố lân cận đều đến căn cứ quân đội thành phố Huệ để lấy nước, chướng ngại vật trên đường đã được dọn sạch, con đường được làm ướt, thông thoáng hơn nhiều so khu vực đô thị.
Hai người ngồi ở hàng ghế phía sau, vừa ăn đồ ăn vặt vừa chơi đùa với nhau.
Lập đội cùng với đám người Mã Quang Niên, đến cả bánh bao mịn hấp cũng không dám ăn, phải ăn bánh bao thô cùng uống nước đun nóng lên, hơn nữa còn bị hạn chế số lượng.
Hoắc Dực Thâm ăn bánh bao thịt, sợ Khương Ninh đói bụng, cũng không quên đút cho cô miếng sủi cảo chiên.
“Gâu!”
“Anh trai, em cũng muốn.”
Hoắc Dực Thâm dở khóc dở cười, thật là không có một khắc nào có thể làm qua loa.
Khương Ninh ăn sủi cảo chiên thơm ngào ngạt, tiện tay mở nhạc trong xe lên, không quên uống thêm hai ngụm trà sữa.
Còn chưa nuốt xuống hết, đột nhiên Hoắc Dực Thâm sắc bén nói: “Cẩn thận!”
May là đã từng gặp bao nhiêu sóng to gió lớn, nếu không thì đã phun hai ngụm trà sữa ra.
Đột nhiên phanh gấp phía trước, giống như có thứ gì trên đường.
Biểu cảm Hoắc Dực Thâm nghiêm túc: “Là tấm ván đóng đinh.”
Không cần phải nói, đã gặp phải đám cướp chuyên nghiệp.
Không phải chứ, đây là con đường duy nhất có thể đến được căn cứ quân đội cùng căn cứ của chính phủ.
Địa ngục cho những người sống sót, thiên đường của những kẻ cướp.
Mỗi ngày đều có không ít người sống sót hoặc chiếc xe đi ngang qua đây, chỉ cần nhắm mắt lại với một con dao mổ, bọn chúng có thể ăn đến béo như lợn.
Đương nhiên, bọn chúng không dám ra tay với các đoàn xe giao nước từ các thành phố lớn, sợ chọc tới căn cứ quân đội sẽ khiến bọn chúng bị giết hết.
Thực ra không phải căn cứ quân đội không phái quân đến trấn áp bọn cướp, nhưng bọn cướp giống như rau hẹ, cắt xong một vụ đã mọc ra rất nhanh, thực sự là sinh sôi không ngừng.