Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 493 - Chương 494

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 494 -

Leo núi lội suốt chặng đường, giẫm lên mặt đất mềm xốp, bùn đất lún xuống, đá lăn xuống……

Phải mất hơn hai giờ, dù bị kinh sợ nhưng vẫn an toàn mà đi vào sâu trong khe núi.

So với năm năm sau, khe núi trước mắt khô khốc hiu quạnh, có thể thấy được cây xanh cũng không nhiều.

Hoắc Dực Thâm có chút lo lắng, nếu năm năm sau có thể tìm được thuốc, không có nghĩa là bây giờ cũng tìm được, cực kỳ có khả năng nó vẫn còn chưa mọc ra.

Đưa mắt nhìn bốn phía, vẫn không tìm thấy nó.

Khương Ninh đi theo nói: “Đừng lo lắng, chúng ta từ từ đi tìm.”

Sử dụng một cây gậy để khua những chiếc lá chết và cỏ dại sang một bên, căng mắt chú ý tới những mầm cây xanh non…

Tìm tìm kiếm kiếm hơn hai tiếng, Khương Ninh chú ý tới có một mầm cây xanh non rất ngắn, rất giống với cỏ mình rồng.

Sau khi hai người không ngừng so sánh, đây chính xác là cỏ mình rồng, là cây non vừa mới nảy mầm không bao lâu.

Khương Ninh lấy cái xẻng ra, đào một khối đất còn thuốc ra.

“Nơi này cũng có.” Đậu Đậu ở bên cạnh vui mừng nhảy nhót.

“Gâu, gâu!” Chó con không cam lòng yếu thế, trở nên phấn khích với đám cỏ dại.

Cẩn thận lục lọi khắp khe núi, tìm được tổng cộng mười hai cây cỏ mình rồng.

Đáng tiếc núi Cẩm Thạch không có, nếu không có thể chia một nửa cho đám người Mã Quang Niên.

Đương nhiên, cô không quên tới núi Đông Tiều là mục đích chính.

Năm đó, Hoắc Dực Thâm cùng những người khác không không gặp nguy hiểm mà tìm được cỏ mình rồng, chỉ là……

Kế tiếp mới là nguy hiểm và thử nghiệm thật sự.

Có một loại thuốc khác, sinh trưởng ở trên đỉnh núi mây mù lượn lờ quanh năm.

Núi Đông Tiều cao hơn hai nghìn mét so với mực nước biển, leo núi cực kỳ dốc và gian nan, leo núi phải mất tám tiếng để lên đến đỉnh dọc theo đường mòn.

Đây là tốc độ của một người có thể lực mạnh mẽ trước ngày tận thế, bây giờ là sau trận động đất…

Lần trước, mấy người Hoắc Dực Thâm leo núi khoảng hai ngày.

Tới cũng tới rồi, không thể bỏ cuộc, chỉ là so lần trước anh càng căng thẳng lo lắng hơn, dù sao đây cũng là người quan trọng nhất cuộc đời anh, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Hoắc Dực Thâm đi phía trước, sau đó là Đậu Đậu, Khương Ninh, chó con…

Đi tới nơi, đột nhiên không còn đường đi, con đường bị phá huỷ trầm trọng.

Ngọn núi cực kỳ dốc, lấy móng vuốt của hổ cùng cành cây khô ra, cẩn thận leo lên phía trước.

Đây không phải là ra vẻ, nhưng thực sự rất mệt, vừa đi vừa dừng lại nghỉ một chút.

Đầy rẫy nguy hiểm, phải leo khoảng một ngày mới đến giữa sườn núi.

Lấy thịt kho tàu nóng hổi ra, canh gà, rau xanh cùng bún, ăn no mới có thể nạp năng lượng.

Ăn uống no nê, vừa muốn đứng dậy tiếp tục lên đường, ai ngờ chó con đột nhiên phát ra tiếng gầm sắc nhọn…

Giống như có thứ gì, từ phía trên nhanh chóng lao xuống.

“Không ổn.” Vẻ mặt Hoắc Dực Thâm đột nhiên thay đổi: “Là đá lăn.”

Khương Ninh ngẩng đầu, tuy rằng nhìn không thấy nhưng âm thanh ngày càng vang hơn, ầm ầm ầm…

“Mau tránh ra.”

Lần trước một thành viên trong đội đã bị đá lăn đè chết, Hoắc Dực Thâm theo bản năng ôm lấy Đậu Đậu đang dựa bên cạnh mình.

Trận đá lăn đến ngay lập tức!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Khương Ninh liền thu người vào trong không gian.

Hoắc Dực Thâm phản ứng rất nhanh, ôm đầu em gái đè trong lòng: “Đậu Đậu đừng sợ, nhắm mắt lại.”

Đã quen nghe lời anh trai, cô bé vô thức nhắm mắt lại.

Chợt lóe lên trong không gian, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.

Nhìn thấy môi trường quen thuộc, chó con nhanh chóng bình tĩnh lại, không ngừng dùng đầu cọ Khương Ninh.

Khương Ninh không để ý tới nó, mà là cúi đầu xem đồng hồ.

Khoảng năm phút sau, cô cùng Hoắc Dực Thâm nhìn nhau, sau đó đưa người ra khỏi không gian.

Trên mặt đất có dấu vết của những tảng đá va đập vào nhau vỡ vụn, không gian trên núi tĩnh lặng.

Hoắc Dực Thâm đặt em gái xuống: “Không sao.”

Đậu Đậu mở to mắt, có chút sợ hãi lại không dám ôm anh trai, cuối cùng nhào vào vòng tay của Khương Ninh.

Bình Luận (0)
Comment