Đào tường mấy ngày, người đến sửa biệt thự càng ngày càng nhiều.
Nhóm Khương Ninh đúng giờ nghỉ ngơi, mà bọn họ lại chia ca ngày đêm chạy nước rút, đào hồ bơi, xây vườn hoa tạo mảng xanh.
May mà cách khá xa, nếu không chắc bị ồn chết mất.
Nền móng được đào xong, Khương Ninh đi ra ngoài một chuyến, kéo xe tải chở đầy đá trở về.
Hai người nghiên cứu video xây dựng một hồi lâu, từ từ suy nghĩ cách xây tường…
Đổ xi măng, cát sông, cầm cuốc khuấy.
Hoắc Dực Thâm có chứng OCD, anh luôn cảm thấy bức tường vừa được xây không được bằng phẳng, cứ làm đi làm lại mấy lần, sau đó mới hài lòng…
Khương Ninh ở bên cạnh bĩu môi, may mà chứng OCD của anh không nhắm vào mình, nếu không chắc cuộc sống này náo loạn mất.
Bức tường cao cở nửa người, một chiếc xe buýt đột nhiên lái đến trước cửa, mười mấy người đàn ông bước ra, trong tay còn cầm đồ.
Nhận ra có người đến, Khương Ninh rút đao theo bản năng.
“Ồ, tôi nói này người anh em, mấy người sửa biệt thự theo phong cách hình vuông à.”
Giọng điệu mang theo sự khinh bỉ, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, bước chân rất giang hồ.
Khương Ninh ngẩng đầu nhìn lại, ặc!!!
Lúc thấy rõ là ai, người đàn ông kinh ngạc phun khói: “Vãi chưởng, là em dâu nè.”
Nhận ra mình nói bậy, Tần Xuyên vội vàng cười sửa miệng, lập tức trở nên chững chạc nhiệt tình: “Sao hai người lại ở đây?”
Y như diễn kịch biến mặt luôn, vừa nãy hoàn toàn không phải phong cách này, đúng là đám con buôn lúc nào cũng hai mặt.
Khương Ninh cũng rất kinh ngạc: “Anh Tần, anh mang nhiều anh em tới như vậy làm gì?”
Thấy bọn họ, không chỉ có tên xấu xí lấm la lấm lét, vừa nhìn là biết không phải là người tốt.
Tần Xuyên vui vẻ cười to: “Mấy người biết hàng xóm cạnh nhà mình là ai không?”
Đã hỏi như vậy liễu, sao Khương Ninh không đoán ra được: “Bị anh Tần bắt gặp rồi?”
“Duyên phận.” Tần Xuyên lại rút điếu thuốc: “Lúc trước tôi đến xem, vừa nhìn đã chọn trúng căn nhà bây giờ của hai người, góc này khá yên tĩnh, không ngờ đến lúc chọn nhà lại bị hai người cướp mất.
Lúc đó tôi tò mò không biết ai lại có tầm nhìn như vậy, hôm nay cố ý đến làm quen, không ngờ lại là em dâu.”
“Xin lỗi, cướp mất miếng thịt của anh Tần rồi.”
“Không có sao, sau này hai nhà chúng ta là hàng xóm rồi.”
Sống cùng với hai người, so với mấy tên nhà giàu tỏ ra cao cao tại thượng kia, dùng lỗ mũi để nhìn người kia thì tốt hơn nhiều.
Giao dịch với người có tiền nhiều năm rồi, sao hắn ta lại không biết đến quan niệm giai cấp của đám nhà giàu được, dù trong tay mình có rất nhiều vật tư, nhưng trong mắt bọn họ mình cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi.
Nếu không phải vì khu biệt thự khá an toàn, muốn cho con trai có hoàn cảnh sống tốt, chứ không hắn ta cũng khinh không thèm sống ở đây.
Bây giờ thì hay quá nè, lại gặp được đồng đạo ở đây.
Nhìn bề dày bức tường, Tần Xuyên không khỏi tò mò: “Hai người muốn xây lô cốt hả?”
Đều là người quen cũ, Khương Ninh cũng không giấu giếm: “Anh không nghe chính phủ tuyên bố à, sau này khí hậu sẽ càng khắc nghiệt hơn, ngày vô tận đã đến rồi, đêm vô tận cũng không còn xa đâu.
Nếu lốc xoáy hay mưa axit gì đó xuất hiện, sẽ khiến con người chết đói chết rét khắp nơi.
Lá gan của tôi khá nhỏ, vẫn nên xây nhà an toàn một chút.”
Không chỉ an toàn, còn phải riêng tư.
Người giàu gặp chuyện nhiều hơn dân thường lắm.
Tần Xuyên vốn gọi đàn em đến sửa chữa, thấy hai người làm việc chậm như ốc sên, đành vung tay lên: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Từ hôm nay đến giúp đỡ cậu Hoắc, sửa chữa cho xong đi.”
Mười mấy anh em sợ run lên, sau đó rối rít đồng ý, vén tay áo lao đến giúp đỡ.
Khương Ninh vội vàng ngăn lại: “Không cần làm phiền mọi người đâu, tự bọn tôi làm là được rồi.”
“Hai người mà làm thì không biết đến lúc nào mới xong nữa.” Tần Xuyên vô cùng nhiệt tình: “Cũng đừng thấy dáng vẻ bọn họ thô kệch, làm việc rất được đó, không có chuyện gì bọn họ không biết.”
“Thật sự không cần…”
Nhưng mà, dưới sự giúp đỡ mạnh mẽ này, khuấy cát sông, trộn đá, trộn xi măng…
Đừng nhìn bọn họ trông không giống người tốt, làm việc rất lanh lẹ.
Khương Ninh cũng hết cách, không ngờ Tần Xuyên hét to: “Tay chân nhanh nhẹn lên một chút, nếu ai lười biếng thì xem tôi xử lý các cậu thế nào!”
Vừa nói, vừa hung hăng hít một hơi thuốc lá.