Khương Ninh nghe vào rồi, nhưng không để trong lòng.
Cho dù là ai đến, một người chịu, hai người hời.
Dắt chó đi dạo ở cửa nhà, đúng lúc đội tuần tra an ninh đi ngang qua, đội trưởng dừng lại chào hỏi: “Cô Khương, nhà các cô vẫn chưa đăng ký thông tin chủ sở hữu, cần phải chụp hình nhập vào máy tính, rảnh thì phiền đến bốt canh gác một chuyến nha.”
Ngoài ra, anh ấy còn đưa cho bộ đàm kênh của bốt canh gác thường trực, chủ sở hữu cần giúp đỡ, mở kênh trao đổi kịp thời là được.
Thái độ không tệ, Khương Ninh đã đồng ý.
Thái độ trước sau khác nhau một trời một vực, Hoắc Dực Thâm lo lắng có mờ ám: “Anh đi nhập thông tin trước, thăm dò bọn họ rồi nói sau.”
Khương Ninh không có ý kiến: “Chú ý an toàn.”
Đi đi về về chưa tới mười lăm phút, Hoắc Dực Thâm lại đi mất nửa tiếng đồng hồ.
Khương Ninh khó hiểu: “Lâu vậy?”
“Thủ tục làm xong rất nhanh, không cảm thấy bọn họ có điều bất thường gì, anh lại dạo một vòng biệt thự mới quay về.”
Quan sát trong bóng tối thì có, nhưng rõ ràng đã bớt rất nhiều so với trước đây rồi.
Không có bất cứ ngoài ý muốn nào, nhà số 50 đánh một trận thành danh.
Không chỉ là người, đến cả động vật cũng phải nhập hệ thống.
Hoắc Dực Thâm không yên tâm để Khương Ninh một mình dẫn hai đứa nhóc ra ngoài: “Anh đi cùng các em.”
Phải chụp hình, không quên ăn mặc đẹp đẽ cho hai nhóc.
Ba người một chó ra ngoài, đi về phía bốt canh gác để làm thủ tục ra vào.
Vừa đi được nửa đường, đội tuần tra an ninh từ trước mặt đi đến, trong đội đột nhiên có người ngạc nhiên lên tiếng: “Huấn luyện viên Hoắc, chị Khương?”
Đội tuần tra mặc đồng phục giống nhau, nhìn có vẻ vô cùng có tinh thần.
Khương Ninh ngơ ngác một lát: “Dương Kiệt?”
Con trai của Dương Vĩ Dân, lúc trước là xã viên của Áo Viên, không ngờ vậy mà sẽ gặp lại nhau bằng cách này.
Dương Kiệt xin ra khỏi hàng, đội trưởng đồng ý.
“Sao cậu lại làm việc ở đây?”
Dương Kiệt vui vẻ nói: “Không chỉ có tôi, còn có mấy người đều từ Áo Viên qua đây, bọn họ khác ca với tôi.”
Được hưởng lợi từ sự chỉ dạy không vụ lợi của Hoắc Dực Thâm, học viên đích thân anh dạy đều có bản lĩnh không tệ.
Sau khi chuyển đến thành phố mới, tạm thời chưa tìm được công việc thích hợp, vốn dĩ Dương Kiệt muốn đi ứng tuyển thành viên đội tuần tra trị an, vô tình nhìn thấy thành phố mới Quang Minh cũng đang tuyển dụng, hơn nữa điều kiện rất hấp dẫn.
Đội trưởng Hà phân tích, thành phố mới việc ít đồ ăn nhiều, có thể đảm bảo cho sự an toàn của họ trong thời kỳ ngày vô tận, đề nghị bọn họ có thể thử.
Tổng cộng có tám người phỏng vấn, bao ăn bao ở không nói, mỗi tháng còn có mười cân gạo hoặc bột mì.
Trong nhà bao nhiêu năm chưa ăn được gạo và mì rồi.
Dương Kiệt rất trân trọng cơ hội công việc không dễ gì có được này, nhất là khi có thể gặp được huấn luyện viên Hoắc và Khương Ninh.
Khương Ninh hỏi: “Đội trưởng Hà bọn họ sống có tốt không?”
“Vẫn ổn, hàng xóm mới tầng năm sáu khá là dễ nói chuyện, bọn họ lắp đặt máy phát điện năng lượng mặt trời trên sân thượng, dựng lều trồng khoai tây và rau.
Đúng rồi, bộ phận có liên quan của tòa thị chính đến tìm đội trưởng Hà, để bọn họ tiến hành công việc bộ phận hành chính, mỗi tháng có phát tiền giao dịch có thể dùng để mua vật tư.
Vốn dĩ đội trưởng Hà đã từ chối rồi, nhưng người của tòa thị chính đến mấy lần, cuối cùng ông ấy đồng ý đi làm, hình như chức vụ còn không thấp.”
Qua mấy lần gọt rửa của thiên tai, nhân viên của bộ phận có liên quan giảm đột ngột, Hà Thiên Minh thật sự là một thiên tài, cộng thêm việc hằng năm giao tiếp với bên trên, được tìm đến cũng không kỳ lạ.
Người có ý chí kiên định như ông ấy, đáng để tạo phúc cho nhiều người may mắn sống sót hơn.
Lòng kính phục của Khương Ninh bùng phát.
Nói chuyện phiếm vài câu, Dương Kiệt chạy về đội, Khương Ninh đi về phía bốt canh gác.
Người mới tình hình mới, nhóm người này rõ ràng lịch sự hơn nhiều.
Đăng ký họ tên số phòng, chụp hình lưu trữ lại, chỉ mấy phút đã xong quy trình rồi.
Sau khi ra ngoài thì dắt chó đi dạo.