Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 531 - Chương 532

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 532 -

Khương Ninh lạnh lùng nhìn qua, mặc dù việc nào ra việc đó, nhưng nhớ đến ba chiếc siêu xe địa hình để trong không gian, và cả kim cương hồng giá trị tám mươi triệu bị không gian nuốt mất, khi đối diện với ánh mắt của cậu ba nhà họ Dung, vậy mà đột nhiên cảm thấy có lỗi.

Nhưng mà cô che giấu rất tốt, thoáng qua thôi.

“Vậy sao?” Cậu ba nhà họ Dung nhếch mép cười, hai tay đút vào túi quần: “Kiêu ngạo như vậy?”

Bạn thân của Trần Nghiên Phỉ hùa theo: “Đúng đó, chúng tôi tận mắt nhìn thấy.”

Không ít người hùa theo: “Đúng vậy, chính là cô ta cố tình tập kích Alpaca, rồi để con chó độc ác kia tấn công gây chuyện, đây rõ ràng là cố tình kiếm chuyện.”

Từng người một, đến cuối cùng mọi người đều đứng về phía Trần Nghiên Phỉ, thái độ cô ta dần dần trở nên kiêu ngạo hơn.

Đúng là mấy kẻ ăn xin rác rưởi thích chống đối, thật sự tưởng là lần trước đánh thắng bảo vệ, là có thể làm xằng làm bậy trong khu nhà sao? Tưởng bọn họ chết hết rồi sao!

Cho dù bọn họ có thể nhịn, nhà họ Dung có thể nhịn nổi sao?

Cậu ba nhà họ Dung mỉm cười, ánh mắt nhìn sang Khương Ninh.

Khương Ninh đợi gã ta xuất chiêu, không ngờ gã ta lại quay đầu nhìn về phía đám người Trần Nghiên Phỉ: “Nhưng mà, tôi tận mắt nhìn thấy Alpaca của cô phun nước bọt về phía cô ấy trước.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ cậu ba nhà họ Dung trước giờ đều dựa vào gia thế mà hành xử ngạo mạn thô lỗ, vậy mà sẽ theo phe người ngoài.

Bị điên sao, bọn họ mới là một bọn mà, vậy mà gã ta nhập bọn với những đứa ăn xin rác rưởi này?

Cậu ba nhà họ Dung nhìn Trần Nghiên Phỉ: “Cô biết rõ là Alpaca sẽ phun nước bọt, dẫn ra ngoài thì nên trông coi cho tốt. Không trông tốt, bị đánh không phải là đáng sao?”

Trần Nghiên Phỉ đỏ mặt, hận không thể đào cái lỗ chui xuống.

Cô ta không ngờ, cậu ba từ căn cứ trở về, vậy mà giống như trở thành người khác.

Khương Ninh cũng ngạc nhiên, phải biết cô đã từng làm thời vụ ở câu lạc bộ sửa xe của gã ta, chính là một tên con ông cháu cha kiêu ngạo, bây giờ ngược lại là… sống lâu mới thấy!

Có lẽ, đùa bỡn cũng không chừng.

Vốn dĩ gã ta là kẻ vui buồn thất thường.

Trần Nghiên Phỉ chưa từng mất mặt như vậy, cảm giác danh dự của bản thân bị người khác quăng xuống mặt đất giẫm đạp.

Nhất thời nước mắt rơi lã chã, che mặt chạy về nhà, đến cả Alpaca đang bị thương cũng không cần nữa.

Các cậu ấm cô chiêu phản ứng lại, đúng, là Nghiên Phỉ không cột dây, bọn họ đã nhìn nhầm, xin lỗi.

Lời xin lỗi của bọn họ, không phải nói với Khương Ninh, mà là hướng về phía cậu ba nhà họ Dung.

Cậu ba nhà họ Dung phẩy tay, bọn họ nhao nhao quay về sân tiếp tục party.

Một trò cười, cứ kết thúc như vậy.

Khương Ninh không lên tiếng, quay người dẫn chó con rời đi.

“Chờ chút.” Cậu ba nhà họ Dung gọi lại, ung dung đi qua giơ tay: “Cô Khương, súng của nhà tôi nên trả lại rồi nhỉ?”

Khương Ninh biết rõ còn hỏi: “Súng gì chứ?”

“Súng mà cô cướp từ trong tay của vệ sĩ.”

Khương Ninh đính chính cho gã ta: “Tôi nhặt trên mặt đất.”

“Cho dù là nhặt ở đâu, đều là của nhà chúng tôi không sai được.”

Khương Ninh không thiếu súng, càng không muốn giao tiếp với nhà họ Dung, vì thế giơ tay lấy từ trong túi ra.

Nhưng mà, cô vẫn cảnh giác, tháo đạn ra rồi, chỉ trả súng không.

Tính tình của con ông cháu cha nắng mưa thất thường, nói không chừng cầm lấy cho cô vài băng đạn thì sao?

Cậu ba nhà họ Dung lắc lắc cây súng rỗng, cười sâu xa: “Vệ sĩ còn phải cảm ơn cô đã vì đã không giết họ.”

Khương Ninh đáp lại nụ cười giống vậy: “Người không đụng tôi, tôi không đụng người.”

Vừa đi chưa được hai bước, ai biết cậu ba nhà họ Dung lên tiếng lần nữa: “Sao tôi cảm thấy cô có hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.”

Bình Luận (0)
Comment