Đương nhiên là không phải! Cậu ba nhà họ Dung suýt chút nữa bị mạch suy nghĩ của cô làm cho tắc nghẹn.
Gã ta thừa nhận, quả thực dáng dấp Khương Ninh không tệ, nhưng thứ mà gã ta không thiếu nhất chính là phụ nữ, còn loại mỹ nữ nào chưa từng thấy qua?
Minh tinh đỉnh lưu, người nổi tiếng trên mạng, người mẫu trẻ, người thường, chỉ cần gã ta ngoắc tay, là sẽ có được.
"Cô nghĩ nhiều rồi." Cậu ba nhà họ Dung đen mặt: "Chỉ là tôi bị sự bí ẩn của cô hấp dẫn thôi."
Vậy còn được, suýt chút nữa thì hù chết Khương Ninh rồi, bị gã ta thích quả là thảm họa: "Cho nên là?"
"Tôi rất tò mò về cô, cho nên ngày hôm ấy mới không cẩn thận đụng xe phải xe cô đấy."
Khương Ninh mỉm cười: "Cậu ba à, tôi cũng rất tò mò về mạch não của anh đấy, anh nói xem tôi có nên cầm đao bổ đầu anh ra để quan sát không?"
Ừ, phụ nữ dám ăn nói với gã ta như vậy, chỉ mới có cô thôi.
Vẻ mặt cậu ba nhà họ Dung có hơi không được tự nhiên, mắt nhìn đi chỗ khác: "Chuyện ngày hôm nay, tôi không nghĩ rằng lại gây ra tai họa lớn như vậy, tóm lại thì, xin lỗi nhé."
Uầy, hóa ra cũng có ngày cậu ấm nhà giàu phải lên tiếng nói xin lỗi.
Nếu là người khác, Khương Ninh chưa chắc sẽ từ bỏ ý đồ, nhưng... Nghĩ đến trong không gian bày xe cộ và linh kiện, với cả viên kim cương hồng cũng bị lấy mất của gã ta.
Trong lòng vẫn có chút áy náy.
Huống hồ, mục đích cuối cùng của cô là tiếp tục ở lại biệt thự, nhà họ Dung cũng không dễ chọc, nếu gã ta đã xuống nước, cũng không cần thiết phải ra tay độc ác như vậy.
"Tôi đồng ý." Khương Ninh nhìn cậu ba nhà họ Dung: "Tôi là người từ trước đến nay theo chủ nghĩa nước sông không phạm nước giếng, muốn đóng cửa sống yên ổn, không có hứng thú với mấy người, sau này sống chung hòa bình là được rồi, cùng lắm thì có thể coi như không thấy nhà số 50.
Đương nhiên, nếu mấy người kiếm chuyện, chúng tôi cũng không sợ rắc rối đâu."
Mấy người, chỉ là khu dân cư nhỏ mà lại tự xưng là những người giàu sống ở tầng lớp thượng lưu.
Lời này không chỉ nói cho cậu ba nhà họ Dung, mà nói cho cả những người tự cho mình là đúng kia nghe nữa.
Cậu ba nhà họ Dung mất mặt, nhưng nghĩ tới việc sau khi gặp Cục trưởng Lăng thì thái độ ba mình rõ ràng là không đồng ý, cuối cùng mới chọn nuốt lại lời kia xuống.
Gã ta phất tay một cái, tiêu sái rời đi.
Con chó cố chấp đứng một chỗ, nhìn chằm chằm bước chân dần đi xa, nhe răng!
Khương Ninh vuốt ve nó, về nhà.
Đóng cửa nhà lại, Hoắc Dực Thâm từ trên lầu đi xuống: "Gã ta nói gì với em vậy?"
Khương Ninh nói thật: "Gã ta nói bị em hấp dẫn."
Hoắc Dực Thâm cau mày, lúc lâu sau mới lên tiếng: "Còn em?"
Khương Ninh ngả người về phía trước, ngửi ngửi mặt anh: "Mùi gì vậy, hình như có hơi chua."
Hoắc Dực Thâm ôm lấy cô: "Em cũng bị gã ta hấp dẫn?"
"Ghen hả?" Khương Ninh cười: "Không tự tin vậy sao?"
Tất nhiên là không phải, nhưng trong lòng vẫn có hơi khó chịu.
"Anh nghĩ nhiều rồi, em đoán chừng là gã ta bị đâm ngu người rồi, nên mạch não có chút vấn đề."
Khương Ninh ngồi xuống giải thích: "Cậu ba nhà họ Dung là con út nhà họ Dung, từ nhỏ đã được nuông chiều thành hư, đến mức mà ai cũng nâng gã ta như nâng trứng hứng như hứng hoa, hình thành nên tính cách hung hăng càn quấy của gã ta, hết lần này tới lần khác lại bị thiên tai tận thế dạy dỗ cách làm người.
Em đoán chừng cuộc sống của nhà họ Dung ở căn cứ cũng không quá tốt, nếu không thì đã không quay lại Thành phố Phượng sống khiêm tốn như vậy."
Phải quay lại trước lúc xảy ra tận thế, nếu dám không nể mặt nhà họ Dung, có lẽ ngay cả một mảnh vụn cũng không còn.
Trải qua sự tôi luyện đẫm máu của tận thế, người nhà họ Dung đã làm việc khiêm tốn cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương cốt thì vẫn còn, như vậy mới có cậu ba nhà họ Dung có hơi thần kinh này.
Cho dù thế nào, chỉ cần nhà họ Dung không chủ động kiếm chuyện, Khương Ninh vẫn có muốn sinh sống hòa bình.
Chỉ là có làm sao cô cũng không nghĩ rằng, cậu ba nhà họ Dung không phải là hơi thần kinh, mà là bị bệnh không nhẹ.
Gã ta thế mà lại cho người mang đồ ăn qua.